Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1045: Người yêu (2)




Tôi biết được Cố Quân Trạch và Lưu Thắng Huyền, là vì đã xem hồ sơ “Ma chú tình yêu” của Thanh Diệp. Lưu Thắng Huyền là người ủy thác, anh ta bị người yêu của Cố Quân Trạch đã chết trước đó 12 năm nhắm đến, giở đủ mọi trò, còn tí nữa là bị chiếm đoạt thân thể.
Điều khiến người ta không ngờ chính là, thủ đoạn của Cố Quân Trạch và người yêu đã biến thành ma của anh ta là Trần Giai quá ư tinh vi, lừa được cả nhóm năm người của Thanh Diệp. Sau khi Lưu Thắng Huyền cứ ngỡ mọi chuyện đã êm xuôi, thì lại bị họ quay ngược mũi giáo, chiếm cứ thân thể của anh ta.
Trần Giai sau khi mượn xác nhập hồn thành công, đã theo Cố Quân Trạch di cư sang nước ngoài, kết hôn nhận con nuôi, sống cuộc đời hạnh phúc.
Mãi cho đến khoảng thời gian trước đây, Cố Quân Trạch đã bị giết, hung thủ Trần Giai vào tù, rồi đột tử trong ấy.
Đoạn tình vướng mắc này đến đây xem như đã đặt dấu chấm hết.
Mà dấu chấm hết này chỉ là đối với một người ngoài cuộc như tôi mà thôi.
Vốn dĩ hai người họ đã di cư, không còn khả năng liên quan đến tôi nữa. Mà họ đích xác là đã chết rồi, càng chứng minh mọi chuyện đã chấm dứt.
Thình lình Điền Phúc kể lại chuyện con trai của chiến hữu mình, nội dung lại khá giống chuyện của hai con người và một con ma là Cố Quân Trạch, Lưu Thắng Huyền và Trần Giai, nên ngay lập tức trong đầu tôi hiện ra hai cái tên ấy.
Mà tôi cũng chỉ là buột miệng nói ra thôi.
Điền Phúc cực kì kinh ngạc, hỏi tôi: “Tổ trưởng Tiểu Lâm quen họ à?”
Lúc này, tôi và đám Tí Còi đều đưa mắt nhìn nhau.
Tôi không biết nên trách cái thế giới này nhỏ bé quá, hay là nên cảm thấy đáng sợ.
Sự trùng hợp lần trước xảy ra ở bệnh viện Dân Khánh. Ông Trời bị điên đã lên kế hoạch hai năm, gom hết tất cả những người chịu tai ương do cái thứ mới gây ra, hốt luôn một mẻ. Tôi đã đụng phải Vưu Thất Thất, đồng thời cũng gặp được người ủy thác của Thanh Diệp năm xưa là Hàn Kiệt Sênh, cũng vì thế mà tôi bị suy kiệt đến mức nhập viện. Nếu lúc đó Diệp Thanh không ra tay cứu kịp, thì tôi không phải chỉ nằm viện, mà là chuẩn bị biến thành ma hay vào Địa Phủ đi đầu thai rồi.
Còn lần này, hình như lại là một sự trùng hợp khiến người ta không vui vẻ nữa.
Tôi chỉ cảm thấy nội tạng của mình đang run rẩy, hệt như trời đông mà còn gặp gió rét, khiến lục phủ ngũ tạng đều run lập cập.
Điền Phúc vẫn đang đợi cậu trả lời của tôi.
Tôi đành gượng gạo đáp: “Vâng, cháu quen trên mạng ạ.”
Cố Quân Trạch và Lưu Thắng Huyền đều đã chết, mà dù có biến thành ma thì cũng không có nhiều người nhìn thấy. Huống hồ họ đã di cư nhiều năm, dù còn liên lạc với những người trong nước, thì cũng không quá thân thiết. Bịa chuyện như thế, tôi vẫn không sợ mình bị bóc mẽ.
Ánh mắt của các bà các cô kia ngay lập tức trở nên kỳ lạ và sắc bén, tất cả ánh mắt đều chuyển hết qua người tôi, một giây cũng không rời đi.
Tôi không khỏi thấp thỏm trong lòng. Đến cả bản thân cũng không phân biệt được, rốt cuộc là do tôi đang lo chuyện của nhóm người Cố Quân Trạch, hay là vì ánh mắt của mấy người kia.
Điền Phúc nói: “Ồ, thật là trùng hợp nhỉ.”
Nói hết câu này, ông ta không nói gì nữa cả.
Cả gian phòng rơi vào im lặng, khiến ánh mắt của mấy bà mấy cô càng giống như ánh đèn pha cao áp hơn, mức độ săm soi thật khủng khiếp.
Tôi căng da đầu định hỏi thăm chuyện của đám Cố Quân Trạch, ít nhiều gì cũng có thể thăm dò được một vài tình huống.
Nhưng Điền Phúc đã cất lời trước: “Tiểu Lâm này, tôi hay lo chuyện bao đồng, nên hỏi cậu vài câu nhé.”
“Ông cứ nói ạ.” Tôi vội đáp.
“Trước đây tôi có nghe nói, các cậu đã giúp con gái… E hèm, chính là đứa con gái của Vương Hồng Chương…” Điền Phúc từ từ khựng lại.
Ánh nhìn của mấy người kia cuối cùng cũng đã dời đi, vẻ mặt đều trở nên kì lạ.
Vương Hồng Chương cũng là một nhân vật có tiếng ở thôn Sáu Công Nông, vốn là một nhân viên lâu năm của Công xưởng gang thép số 3 của thành phố, vẫn luôn sống ở thôn Sáu Công Nông. Vợ của ông ta bị mất tích trước đó ba năm, vì chuyện này mà ông ta đã khổ sở chờ đợi suốt mấy năm trời, ai khuyên cũng vô dụng.
Phòng Di dời tìm đến, vốn dĩ muốn khuyên nhủ ông ta chấp nhận di dời, đừng khổ sở đợi chờ ở căn nhà cũ nữa. Chúng tôi đã trình bày với Cục Cảnh sát, mời một bác sĩ tâm lý đến, để nói chuyện với ông Vương.
Sau khi tôi mở được mắt âm dương, thì chuyện này đột nhiên chuyển biến. Tôi nhìn thấy hồn ma vợ của Vương Hồng Chương, giải thoát bà ấy ra khỏi cái nơi mà mình bị hại.
Sau khi bà Vương trả thù, đã trở lại ngôi nhà gắn bó nhiều năm. Chúng tôi đều không ai ngờ, sự trở về của bà cụ, đã giải thoát cho ông Vương sau khi kiên trì chờ đợi suốt mấy năm trời.
Vương Hồng Chương thực ra đã chết từ lâu.
Nhưng chỉ vì chờ đợi người bạn đời, mà linh hồn vẫn lưu lại tại căn nhà, sống như một người bình thường, khiến người thân và hàng xóm không hề phát hiện ra.
Sau khi xác chết của ông Vương được tìm thấy, ít nhiều đã khiến cho bầu không khí trong khu dân cư trở nên u ám.
Chuyện đã trôi qua, nhưng bây giờ chợt nhắc lại, các cư dân ở đây vẫn có chút khác thường.
Điền Phúc ngừng một lát, mới nói tiếp: “Cậu có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của vị bác sĩ tâm lý, mà các cậu đã mời đó được không? Đứa trẻ đó, chính là đứa con nuôi mà Tiểu Cố nhận nuôi đó, tình hình đang tệ lắm. Lúc ở nước ngoài đã có đi khám, nhưng chẳng thấy đỡ gì cả. Bây giờ về nước, đổi môi trường sống, nhưng vẫn phải tìm bác sĩ khám. Bác sĩ tâm lý này nọ, đám già chúng tôi cũng chẳng rành mấy… Phòng Di dời các cậu quan hệ rộng rãi, chắc bác sĩ mà các cậu mời được sẽ rất giỏi đúng không?”
Tôi cảm thấy hơi chần chừ.
Lần hướng dẫn tâm lý cho ông Vương kia, hai bác sĩ tâm lý ấy được mời đến đều dựa vào mối quan hệ của Sếp Già. Trong hai người, một người trẻ tuổi hơn một chút là Trịnh Hân Hân, sau đó khá thân thiết với Quách Ngọc Khiết. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta đã bị lún vào một sự kiện quái dị, thế là bỏ mạng.
Tuy Trịnh Hân Hân bị kéo vào sự kiện quái dị, nhưng thực ra chẳng liên quan đến chúng tôi. Cô ta đã gặp chuyện trong quá trình làm việc bình thường. Nhưng chuyện này cũng để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc.
Đặc biệt là khi nghe nhóm của Cổ Mạch nhiều lần nhắc đến “vận mệnh”, bản thân tôi thì hết lần này đến lần khác gặp chuyện “trùng hợp“. Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ, phải chăng Ông Trời bị điên kia đang bày binh bố trận, nó không chỉ lợi dụng việc cái thứ mới gây họa để hốt trọn một mẻ, mà còn định hốt trọn nốt những sự tồn tại đặc biệt như chúng tôi. Và trong quá trình này, nó không hề e ngại sẽ làm liên lụy đến người bình thường.
Tôi đang do dự.
Điền Phúc đã nói liến thoắng liên tục: “Đứa bé đó không biết đã tạo nghiệt gì. Lão Cố là bạn chiến đấu của tôi, lúc kể chuyện cho tôi nghe, cứ khóc suốt. Trong khi năm xưa, cùng tham gia một khóa huấn luyện, ôm súng lội bùn trườn đi suốt mấy cây số, ông ấy còn chưa thấy rên một tiếng. Cha của ông ấy cũng đã đột ngột hy sinh trong thời gian nhập ngũ, nên ông ấy không được nhìn mặt lần cuối. Nhưng ông ấy cũng không hề khóc. Còn bây giờ khi nói về đứa trẻ kia, ông ấy lại khóc hu hu… Đứa bé đó nó cũng nhìn thấy, bây giờ cả người đều ngây ngốc. Vốn dĩ là một đứa trẻ rất lanh lợi, còn giờ thì hệt như khúc cây vây.”
Điền Phúc sụt sùi xót xa.
Câu chuyện đã đánh vào lòng trắc ẩn của các bà các cô kia, khiến họ sụt sùi hỏi han không ngớt.
“… Thằng bé như vậy cũng hết cách. Cái người đàn ông kia trực tiếp dùng đồ gì đó đập chết Tiểu Cố, đập đến méo cả hộp sọ. Lúc đó thằng bé cũng có mặt tại hiện trường, nó khóc đến khản cả tiếng. Sau khi giết người, người đó đã gọi điện thoại đến Cục Cảnh sát để tự thú, cũng không thèm nói với thằng bé một câu nào. Cảnh sát bên đó kể, người đó không hề nhìn lấy thằng bé dù chỉ một cái. Thằng nhỏ kêu cha ơi cha ơi suốt, mà cậu ta cứ mặc kệ. Lúc cảnh sát đến nơi, Tiểu Cố nằm dưới đất, thằng bé ngồi bên cạnh, còn người kia thì ở phòng khách. Cậu nghĩ thử xem, hai người cha của mình mà thành ra như vậy, một đứa bé có thể nào không bị sốc cơ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.