Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1036: Mã số 058 - Hồn ma che mắt (8)




“Thật kì lạ. Thế rốt cuộc là ai? Nhưng cũng không thể xem là tìm sai nhỉ?”
“Đành tìm người hỏi thăm thôi.” Nam Cung Diệu nói.
Ngày 18 tháng 8 năm 2010, liên hệ với người ủy thác. File ghi âm 05820100818.wav.
“Thân Giai Nghiên? Tên như vậy à?”
“Đúng thế. Cô Ninh, cô có bao giờ nghe cô Lâm nhắc đến cái tên này không?”
“Không có. Tôi có nghe bạn ấy nhắc đến mấy người bạn của mình, nhưng chắc là không có ai họ Thân đâu…”
“Thế tên có cách phát âm tương tự thì sao, cũng chưa nghe qua?”
“Chưa. Cái tên này… là tên con ma nữ đó đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ồ… Đã tìm được nó rồi phải không?”
“Hiện tại chúng tôi chỉ biết được cái tên đại khái của cô ta, đồng thời nhận định đây có thể là một người mà cô Lâm Huy đã gặp khi học tiểu học.”
“Vậy à… Xin lỗi mọi người, tôi không giúp gì được rồi.”
“Cô đã giúp được chúng tôi rất nhiều rồi. Nếu sự tình có tiến triển gì, chúng tôi sẽ thông báo cho cô ngay.”
“Được. Mọi người đã vất vả rồi.”
Ngày 18 tháng 8 năm 2010, trao đổi với mẹ của Thời Phi là Nhậm Hoa. File ghi âm 05820100818(1).wav.
“Xin chào bà Nhậm, đây là máy tính bảng của cậu Thời ạ, xin hoàn trả cho bà.”
“Ừ, cảm ơn các cậu.”
“Xin mạo muội được hỏi bà một câu, bà còn nhớ chuyện khi nhỏ của cậu Thời không?”
“Sao? Lúc nhỏ… Các cậu muốn hỏi…”
“Lúc cậu ta học tiểu học, có gặp được cô bé nào tên là Thân Giai Nghiên không ạ?”
“Các cậu là nhờ cái này mà… Tôi… tôi cũng không rõ lắm. Phi Phi chỉ chơi với đám con trai thôi. Nó… có lúc nó cũng bắt nạt mấy bé gái, giật tóc níu áo người ta… Tôi bị thầy giáo mời qua mấy lần… Phải chăng… phải chăng cô bé đó có chuyện gì đó…? Nhưng bây giờ Phi Phi nó đã đi rồi mà… Nó…”
“Mong bà đừng căng thẳng ạ. Chúng tôi chỉ muốn tìm một cô gái tên Thân Giai Nghiên thôi. Vậy bà có ấn tượng gì với cái tên này không?”
“Không, tôi không nhớ rõ tên của bạn bè nó lắm. Có một số cái tên nó cũng chẳng chịu nói cho tôi biết. Bé gái à… Nó có bắt nạt mấy đứa con gái, lúc thầy giáo mời phụ huynh đến, tôi có gặp phụ huynh của mấy bé ấy, còn nhớ mang máng… Chắc là có một đứa họ Hồng, một đứa họ Vương… À, đợi chút… Thân… Thân…”
“Cô bé ấy có khả năng không phải là bạn cùng lớp với cậu Thời, nhưng chắc là người mà cậu Thời từng tiếp xúc. Trong danh sách học sinh trong lớp thời đó, không có cái tên này. Chúng tôi…”
“À! Tôi nhớ ra rồi! Một bé gái! Họ Thân, chắc là họ này đấy! Nó là học sinh chuyển lớp. Hôm đó khi tan học về nhà, Phi Phi nói trong lớp có thêm một bạn, là học sinh mới chuyển đến, tên là gì thì tôi không nhớ… Có lẽ chính là người mà các cậu muốn tìm… Nhưng cô bé đấy học trong lớp nó không được lâu, chưa tới một học kì đã chuyển đi. Giữa học kì chuyển vào, chưa hết học kỳ đó đã chuyển đi. Trong một cuộc họp phụ huynh ở giữa học kỳ, lúc thầy giáo điểm danh, còn hỏi đến cô bé ấy, phụ huynh của cô bé ấy không đến họp. Tôi còn nhớ… còn nhớ là có người từng kể, có lẽ là mẹ của Nguyên Lăng kể với tôi… Cô ấy nói…”
“Mong bà cố gắng nhớ kĩ lại, hoàn cảnh của cô bé đó thế nào ạ? Có tên tuổi của cha mẹ cô bé ấy không? Hoặc họ tên chính xác của cô bé ấy cũng được.”
“Cái này thì tôi cũng không biết. Mẹ của Nguyên Lăng kể cho tôi nghe, hình như cha của cô bé đó ghê gớm lắm, được điều đến cái thành phố nhỏ này của chúng tôi để làm một dự án gì đó. Hạng mục của một công ty lớn, đến khảo sát hay gì gì đó. Hai mẹ con cô bé cũng theo qua bên này, rồi tạm thời ở đây… Có điều, chúng tôi cũng chưa từng gặp. Tôi cũng không biết là chuyện gì. Các cậu muốn tìm cô bé ấy à?”
“Đúng thế.”
“Tôi… tôi có số điện thoại của mẹ thằng mập, các cậu có thể hỏi cô ấy thử xem. Chắc cô ấy biết nhiều hơn tôi.”
“Vâng ạ, cảm ơn bà.”
Ngày 19 tháng 8 năm 2010, liên hệ với mẹ của Nguyên Lăng là Thi Tuệ Tuệ. File ghi âm cuộc gọi 201008191452.mp3.
“Xin chào bà Thi. Chúng tôi đến làm phiền bà, là vì muốn hỏi thăm một chút chuyện có liên quan đến một người bạn cùng lớp thời tiểu học của cậu Nguyên.”
“Sao cơ?”
“Chúng tôi muốn tìm một cô gái họ Thân, là Thân Giai Nghiên. Thời tiểu học, cô ta và con trai bà từng học chung một lớp.”
“Các cậu muốn tìm tên lừa đảo đó làm gì? Các cậu là ai vậy? Cảnh sát à?”
“Bà nói lừa đảo là…”
“Cha mẹ con bé đó đi lừa đảo đầu tư của người ta, còn nó cũng là một con nhãi lừa đảo nốt! Các cậu là ai vậy?”
“Chúng tôi đang điều tra hoàn cảnh gia đình của cô Thân, phát hiện một vài vấn đề. Bà vui lòng nói rõ chuyện vừa rồi được không ạ?”
“Thì tôi nói rồi đó, cha mẹ nó đi làm nghề lừa đảo. Gạt chúng tôi bảo là có dự án gì đó, đầu tư vốn vào một ngàn tệ, thì ba năm sau sẽ kiếm được mười ngàn, góp vốn càng nhiều thì càng kiếm được nhiều. Họ bảo mình là giám đốc dự án của một công ty quốc tế gì đó, đến thành phố chúng tôi khảo sát, nếu được sẽ cho thi công, thành lập nhà máy ở đây, mỗi năm cho ra mấy trăm triệu sản phẩm. Hai vợ chồng đó cũng sẽ về đây sống, làm giám đốc chi nhánh này nọ… Chúng có dắt theo một đứa bé gái, còn chuyển vào học trong trường tiểu học ở chỗ chúng tôi, quan hệ cực rộng, ăn mặc thì toàn đồ hiệu. Làm mấy người chúng tôi cũng tin sái cổ. Tôi còn chạy đi vay tiền họ hàng nữa đó…”
“Bà còn nhớ tên của họ không?”
“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ! Dù gì cũng bị chúng lừa một vố mất ba mươi ngàn tận mà! Sao mà quên cho được! Nếu không như vậy, thì có lẽ năm đó con trai tôi đã được học trường cấp hai trọng điểm của tỉnh rồi, và sau đó cũng sẽ không thi vào cái trường cấp ba bình thường ấy, rồi học cái chương trình xoàng xoàng. Rồi sau đó nữa, cũng sẽ không… cũng sẽ không bị cái thằng nhóc ngổ ngáo đó lôi đi du lịch chung… Thì bây giờ nó đã không… Hic… Phù…”
“Bà Thi, có thể nói cho chúng tôi biết tên của họ không?”
“Thân Hạo. Thằng súc vật đó tên là Thân Hạo, còn vợ gã tên là Trương Quyên. Chính là hai vợ chồng khốn nạn đó!”
“Họ đã giới thiệu tên mình như thế sao? Bà có từng xem chứng mình thư của họ không?”
“Xem rồi. Sau này tôi cũng có báo cảnh sát, họ điều tra thì xác nhận có hai người như thế. Nhưng sau đó chẳng biết là chúng đã chuồn đi đâu, mãi vẫn chưa tóm được. Lúc đó tôi bỏ tiền ra, cũng đâu có chứng từ gì đâu… Mà không chỉ mình tôi, có đến mấy người cũng bị lừa, có cả giáo viên trong trường nữa đấy.”
“Vâng, cảm ơn bà đã cung cấp thông tin.”
Ngày 25 tháng 8 năm 2010, điều tra về Thân Hạo và Trương Quyên. Theo hồ sơ vụ án của hai người này, thì họ đã ngụy tạo chứng minh thư, tiến hành hành vi lừa đảo trong nhiều năm. Bị bắt vào ngày 8 tháng 11 năm 2007, đến ngày 17 tháng 5 năm 2008, tòa tuyên án lần lượt là 20 năm tù và 15 năm tù giam. Kèm: bản scan hồ sơ vụ án của cảnh sát.
Chưa điều tra được trên giấy tờ hai người này có con gái.
Theo thông tin điều tra của cảnh sát, có rất nhiều nhân chứng xác nhận họ có một đứa con gái, trong những lời khai khác nhau, thì thông tin về tên tuổi, lí lịch của cô bé này cũng khác nhau.
Ngày 27 tháng 8 năm 2010, liên hệ với Thân Hạo. File ghi âm 05820100827.wav.
“Chào ông Thân.”
“Các người là ai? Tôi không quen mấy người nhỉ?”
“Chúng tôi muốn tìm cô Thân Giai Nghiên, cô ấy là con gái của ông đúng không?”
“Các người tìm nó làm gì? Nó đã cắt đứt liên hệ với chúng tôi rồi. Nó cũng không hề biết chúng tôi đã làm gì cả. Tòa đã tuyên án rồi! Người lừa là chúng tôi, con gái chúng tôi không liên quan gì đến chuyện này cả. Từ trước đến giờ nó chưa hề đến thăm tôi, cũng không chịu lấy tiền mà chúng tôi đã lừa được!”
“Ông Thân, trong giấy tờ thì ông và vợ ông không có con gái.”
“Đúng… nó… nó không nằm trong giấy tờ… Chúng tôi làm cái việc như thế, làm sao để cho nó … Tên của nó được gửi trong sổ hộ khẩu gia đình một người cậu của tôi… Nó thật sự chẳng biết gì cả. Vì chúng tôi, mà nó cứ phải chuyển trường suốt, chẳng được học hành đàng hoàng, chẳng được… Kẻ có tội là chúng tôi, không liên quan đến nó, các người đừng tìm nó nữa.”
“Như vậy thì cái tên được lưu trong hồ sơ cá nhân vẫn là Thân Giai Nghiên, đúng không?”
“Các người định làm gì?”
“Thật đáng tiếc thưa ông Thân, có lẽ cô Thân đã qua đời rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.