Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1007: Trả thù (1)




“Bây giờ họ… đều được thả ra?” Tôi hơi bàng hoàng hỏi.
“Đúng vậy.” Gã hòa thượng thả tay xuống.
Trong biệt thự vang lên tiếng bước chân.
“Thế… Tượng Phật…” Tôi dõi mắt nhìn về ngọn núi nhỏ.
Trong màn đêm, hình dạng của ngọn núi đó tựa như một con quái vật đang ẩn mình.
“Không phải ai cũng bị tao nói cho động lòng.” Hòa thượng bình tĩnh nói, “Cũng chẳng phải tất cả đều có thể kiên trì suốt mấy trăm năm, mà không thay đổi ý chí, không quên nguyện ước ban đầu, không thay đổi bản tính. Chỉ còn một người còn kiên định như thế, bây giờ người đó cũng nhận ra mình đã làm sai rồi. Họ chọn sai con đường, vĩnh viễn không thể thành Phật được, thật là đáng tiếc.”
Trong giọng điệu của hòa thượng ẩn chứa niềm đáng tiếc chân thật, còn vẻ mặt thì mang nét từ bi của đấng Bồ Tát.
Cổng căn biệt thự đã mở, đèn đuốc cũng đã bật sáng.
Ánh sáng chiếu từ trong biệt thự ra, cũng chiếu từ sau lưng của một người nào đó, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ diện mạo.
Hòa thượng chắp tay lại, vẫn chưa nói gì thì người đó đã rầm một cái quỳ sụp xuống đất.
“Đại sư! Đại sư cứu, cứu tôi với!”
Ông ta dập đầu thùm thụp trên đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, trên trán cũng rướm máu.
Tôi đột nhiên có thể nhìn thấy rõ hết những thứ này, đèn ở trước cổng chính và phía trước căn biệt thự cũng đã bật sáng, chiếu lên thân thể người đàn ông.
Đây có lẽ là đèn cảm ứng. Nhưng lúc hòa thượng đứng ở đây, mấy cái đèn cảm ứng này không hề sáng, bây giờ đùng một cái đều bật lên hết, điểm này khiến người ta không khỏi thấy quỷ dị.
Tiếng động bên trong căn biệt thự càng lớn hơn.
Lúc trước tôi chỉ nghe thấy những tiếng khóc rưng rức đè nén, bây giờ đã nghe thấy tiếng khóc bật lên thành tiếng rất to.
Tiếng khóc trẻ con là vang nhất, không ngớt kêu gào cha mẹ.
Sắc mặt của người đàn ông càng thêm tái mét, tựa như muốn bò đi ra.
Hòa thượng đọc to câu Phật hiệu lên, giống như không hề biết gì về chuyện đang xảy ra ở đây, “Thí chủ, cho hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có ma đó!!!”
Người hét to không phải người đàn ông này, mà là người nào đó trong biệt thự.
Thoáng chốc, bên trong biệt thự chạy ra vài người, có người còn lớn tiếng chửi bới, như chim vỡ tổ.
Đám người chạy ra cũng trông thấy hòa thượng, bước chân chợt ngập ngừng.
Có người quét mắt nhìn y phục của ông ta.
Gã hòa thượng đầu bóng loáng, diện mạo… cũng rất giống người xuất gia, có điều ông ta lại mặc nguyên một bộ đồ thể thao, khiến người ta không khỏi ngờ vực.
Người đàn ông đang quỳ trên đất hình như đã tỉnh táo lại đôi chút, nhìn bộ đồ thể thao của hòa thượng, cũng bắt đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
Đám người nhao nhao cả lên.
Tôi đã không có tâm trạng để đi xem loại tình huống này nữa rồi.
Âm khí trong căn biệt thự đã tan biến.
Tất cả âm khí trong thành phố cũng đã tụ tập về ngọn núi có hang động kia.
Chuyện này có vẻ không giống chuyện tốt.
Lẽ nào, những hồn ma vất vưởng của các hòa thượng trong hang núi đã đọa lạc, hóa thành ma? Còn bắt đầu hấp thụ hồn ma của toàn thành phố này để tăng cường sức mạnh cho mình?
Phản ứng đầu tiên của tôi về chuyện này là thật khó tin. Tôi rất có cảm tình với những tượng Phật trong hang núi, với sự hy sinh của các hòa thượng cách đây rất nhiều năm về trước. Họ là đều người tốt, đều là người thánh thiện, cũng có thể nói là vĩ đại nữa. Chỉ có điều, ngay từ ban đầu họ đã mắc phải sai lầm, thiện tâm đã biến thành “ác hành”.
Tôi hơi bàng hoàng.
Bất chợt nhận ra, khả năng mà tôi vừa nghĩ đến khi nãy khá quen, tựa như một mô-tuýp quen thuộc nào đó trong phim.
Trong những hòa thượng ấy, dù có người đã nhận ra sai lầm của mình, nhưng cũng không nên lập tức biến thành ma như thế chứ? Mà có biến thành ma, cũng không thể ngay lập tức gây ra một trận to như vậy được phải không?
“Có phải là ông làm trò quỷ gì không?!”
Tiếng quát tháo khiến tôi chú ý trở lại.
Người lên tiếng là một ông già, xem ra tuổi tác đã khá lớn, nhưng rất rắn rỏi, bây giờ đang giận đến đỏ cả mặt, được một vài đứa cháu dìu lấy.
Ông ta hình như muốn xông về phía trước, vung cây ba-toong về phía hòa thượng.
Hòa thượng thản nhiên nói: “Sao thí chủ lại nói thế? Tổ tiên của ông đã phạm tội, bây giờ chủ nợ đến đòi, liên quan gì đến bần tăng?”
Tôi bất giác liếc mắt qua nhìn.
Ông già vẫn còn đang giận, bên cạnh chợt có người gào lên.
“Tôi biết ngay mà! Tôi biết là do các người gây nên chuyện mà! Dòng họ Dương các người chẳng ra cái giống gì cả! Phóng hỏa đốt nhà của chúng tôi!”
Người gào lên như thế là một người phụ nữ có vóc người nhỏ nhắn.
Cô ta bị người đàn ông đang đứng bên cạnh tát cho một cái, ngã nhào ra đất. Cô ta ôm lấy đứa con trai đang khóc to, bản thân mình cũng bật khóc.
“Dương Trung, ông còn dám đánh tôi! Dòng họ Dương các người đều là lũ súc sinh! Bà cô ơi, bà cô! Bà đừng tìm cháu! Cháu là cháu gái của bà mà! Cháu bị nhà họ Dương lừa!”
“Cô bớt nói bậy lại đi! Chính bản thân cô thấy tôi kiếm được lắm tiền, nên mới nghĩ cách để được gả về đây! Còn bà cô, bà ta là bà cô của cô sao? Vai vế trong nhà còn không biết rõ, ở đó mà bắt quàng làm họ cái quái gì? Cô cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, mẹ cô là vợ bé đi cướp chồng người ta! Lúc Thiệu Tú chết, mẹ cô còn được lén nuôi ở bên ngoài đấy! Cuối cùng, ai đến thay vai của Thiệu Tú đều bị mẹ cô, bị con đàn bà đó ép đến mức phải bỏ đi!.” Người đàn ông thở hổn hển, gầm lên.
“Không! Không phải thế!” Người đàn bà vừa hoảng loạn, vừa kinh hãi.
Thông tin máu chó được lộ ra trong những câu đối thoại ngắn ngủi, đủ khiến người ta cảm thấy cạn lời.
Người nhà họ Dương tựa hồ đã bị bức đến đường cùng. Tôi không biết Thiệu Tú đó đã làm gì, mà nhà họ Dương hiện tại đã hoàn toàn hỗn loạn, không ngừng cãi cọ chửi bới nhau.
Mặt gã hòa thượng không chút biểu tình, hình như đang thầm cảm thán với sự tình trước mắt.
Người nhà họ Dương hình như cũng đã quên mất sự có mặt của ông ta, mải miết lên án lẫn nhau.
Những người chứng kiến, thậm chí là tham dự vào toàn bộ chuyện năm xưa đều vẫn còn sống, xem ra sự thật vẫn chưa hề chìm vào dòng sông của quên lãng.
Tôi nhìn những người lớn tuổi, thần sắc họ đang mỗi người một vẻ.
Có người thì khóc lóc, kẻ quỳ mọp cầu khấn, người thì nổi giận đùng đùng.
Trong chớp mắt, tôi hình như đã chứng kiến được bức tranh muôn màu của cuộc đời.
Âm khí trên ngọn núi nhỏ lúc này đã có động tĩnh.
Tôi nghe thấy một tiếng niệm “A Di Đà Phật”, kèm theo đó là tiếng than khóc ai oán.
Kế đó, là tiếng của thứ gì đó vỡ nát, nhưng khác với âm thanh lúc trước tôi đã nghe thấy, lần này là tiếng đá vỡ.
Hình như cùng chuỗi âm thanh đó, con quái vật trong màn đêm kia đã nằm thụp xuống.
Tim tôi đập thình thịch, vô thức ngừng cả hô hấp.
Ngọn núi… sụp rồi…
Không ầm ầm đinh tai nhức óc, không có những âm thanh kinh thiên động địa, chỉ là hòn núi ấy đột nhiên trở nên thấp xuống.
Tôi mơ hồ cảm nhận được, âm khí trong núi đang trào ra, tựa như những hồn ma đã tụ tập trên ấy, bây giờ lại bắt đầu tản ra.
“Bọn chúng… giết hòa thượng?” Tôi lắp bắp hỏi.
“Đương nhiên. Đây là sự trả thù để trút giận.” Gã hòa thượng điềm tĩnh nói.
Có người trong nhà họ Dương nghe thấy cuộc đối thoại của tôi và hòa thượng, thì lập tức nhảy đông đổng lên.
“Quả nhiên là do ông làm phải không! Chính là cái thằng sư giả nhà ông làm…”
Tiếng nói của người đàn ông bỗng nhiên ngưng bặt.
Hình như ông ta đã nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ, nên từng bước từng bước lùi lại.
Cộp cộp cộp cộp…
Lách tách…Lách tách…
Tôi nhận ra sau lưng mình có âm khí, quay lại liền trông thấy một cô gái mình mẩy đang ướt nhẻm.
Đầu tóc cô ta bung xõa, tóc còn đang nhỏ từng giọt nước. Mái tóc ướt che kín cả khuôn mặt. Những giọt nước ấy có màu đen, nhưng nhìn kĩ mới nhận ra đó thực ra là màu đỏ sậm, vì quá sậm nên nhìn giống màu đen.
Mỗi bước đi của cô ta, một lượng nước lớn từ trên người cô ta rơi xuống, đóng thành vũng trên mặt đất.
Hòa thượng không hề quay đầu lại, nhưng những người nhà họ Dương đều đã chết điếng cả rồi, gào thét như điên, muốn bỏ chạy vào trong nhà.
Chợt có người hét lên thảm thiết.
Không phải phản ứng chậm, mà là đã nhìn thấy một thứ khác.
Và tôi cũng đã trông thấy rồi.
Một người đàn ông ăn mặc giống nông dân hái trà, đang đứng trước cổng chính căn biệt thự, chắn ngang lối đi của người nhà họ Dương.
Hai tay người đó buông thõng hai bên, hệt như đang tạo dáng, ngực bị lõm xuống kì dị, trong miệng nôn ra máu tươi.
“Dương… Hữu Sinh…” Người đó vừa nôn ra máu vừa nói tên một người.
Tôi trông thấy ông già chống gậy ba-toong mất đi sắc mặt giận dữ khi này, cả thân thể ngã quỵ xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.