Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1005: Âm thanh của cái chết (1)




Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì, thì gã hòa thượng đã xoa xoa cái đầu trọc, thở dài một cái. Ông ta sờ cằm, ngồi xếp bằng ngay ngắn, chăm chú nhìn tôi.
“Tôi cứ ngỡ là vị tiền bối nào đó trong hang chứ. Thật là sơ suất. Mà nghĩ cũng đúng, ở nơi này tuy không có ma, nhưng cũng không có nghĩa là không có những thứ khác. Nói mới nhớ, mi rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”
Tôi nhận ra là thằng cha này cảm nhận được sự tồn tại của tôi, nhưng không thể thấy được hình dáng của tôi. Bằng không thì tuyệt đối không thể nào nhầm tôi với vị hòa thượng nào đó trong hang động được.
Nhưng để trả lời câu hỏi của ông ta thì cũng không thể.
Đi báo danh phận cho một kẻ xa lạ khi vẫn chưa biết người ta thế nào, thì chỉ có trong hoạt hình, phim truyền hình cũng không hề có kiểu đó. Mô tuýp tính cách nhân vật bộc trực thẳng thắn trong hoạt hình thì thấy hào sảng đáng yêu, chứ trong đời thực mà làm thế thì chỉ thấy ngu.
Tôi nín lặng, tên hòa thượng vẫn tiếp tục luyên thuyên một mình, tự suy đoán thân phận của tôi.
“Không phải ma, cũng không phải vị tiền bối nào đó, chẳng lẽ là linh hồn? Mà linh hồn đâu phải như thế chứ. Hay là một loại ý niệm vẫn chưa biến thành ma hay linh hồn nhỉ? À… lúc nãy mi chạy ra ngoài làm gì đó rồi trở lại, vậy là có ý thức tự chủ rồi. Nếu thế thì…”
Ông ta chẳng e ngại việc tôi đang ở ngay bên cạnh, giống hệt như lúc ở trong hang động, không hề phòng bị mà nói hết những gì mình nghĩ ra.
Hiện tại tôi cảm thấy có lẽ ông ta không phải người xấu. Đương nhiên, cũng không thể xem là người tốt được. Chuyện trộm đầu tượng Phật này và cả những thông tin mà ông ta cùng ba người kia đối đáp với nhau, đủ để chứng minh ông ta chí ít cũng là kẻ nhiều lần phạm tội trộm cắp văn vật, hơn nữa còn cực kì ung dung thoải mái mà làm nữa. Cũng không biết là ngoài trộm cắp văn vật ra thì ông ta còn làm chuyện gì phạm pháp nữa hay không.
Tôi chợt nhớ ra những lời ông ta nói trước tượng Phật.
Ông ta chắc là loại người mà nhìn người ta chém nhau trước mặt cũng không hề chớp mắt, chứ đừng nói là can ngăn, hoặc bỏ chạy, hoặc báo cảnh sát như người bình thường hay làm. Dù cho có chết người trước mặt mình, thì chưa chắc ông ta sẽ sinh lòng thương xót.
Tôi quay đầu nhìn về phía của sổ.
Đám âm khí vẫn chưa biến mất, mà mỗi lúc một đậm đặc. Nhưng phạm vi của nó rất hẹp, không tràn lan khắp nơi như âm khí ở Hối Hương. Điểm này thật kì lạ.
Hòa thượng búng tay đánh chóc một cái: “Thôi bỏ đi, không đoán nữa. Mi muốn đi qua bên đó xem thử hả?”
Tôi kinh ngạc nhìn ông ta.
“Haizz, tao vốn dĩ chẳng muốn đi. Được thôi, đi thì đi.” Gã hòa thượng nói, rồi mỉm cười: “Con người, ai mà chẳng có tính hiếu kì. Tuy chẳng biết mi tại sao lại xuất hiện, còn bám theo tao. Nhưng đã xuất hiện thêm một biến số là mi, thì không bằng làm thêm chút thay đổi gì đó đi.”
Tôi ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Ông ta đã nhận ra sự “thừa thãi” của tôi và cũng phát giác ra “kí ức” và “hiện thực” đã thay đổi. Ông ta phản ứng nhanh như vậy, thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Hiện tại tôi vẫn chưa làm gì cả, chỉ đơn thuần đi theo ông ta mà thôi. Trong tình huống như thế, mà ông ta không hề xem tôi như một thứ gì đó đột nhiên xuất hiện, còn có thể phân định rõ ràng sự sai biệt trong kí ức, thì thực sự quá là nhạy bén.
Gã hòa thượng đã mặc áo khoác vào, mang giày rồi ra hiệu bảo tôi đi cùng.
Thái độ ông ta với tôi tràn đầy thiện ý.
Tôi thoáng ngẫm nghĩ, rồi di chuyển thân thể, giữ khoảng cách vừa phải đi theo sau lưng ông ta.
Gã hòa thượng chẳng nói gì, mở cửa đi ra.
Cửa của khách sạn có lắp đặt khóa tự động. Ông ta không đóng cửa, còn tôi trực tiếp xuyên thẳng qua cánh cửa tự động đóng lại ấy, bước ra hành lang.
Gã hòa thượng quay lại nhìn tôi mỉm cười, tiếp tục tiến bước.
Quầy lễ tân dưới lầu vẫn còn người trực, không phải là cô gái khi nãy, mà đã đổi thành hai người đàn ông.
Thấy gã hòa thượng xuống lầu, họ đều tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn chăm chú cái đầu của ông ta.
Một người lên tiếng nhắc nhở: “Phố đêm đã đóng cửa rồi, các khu tham quan cũng đã nghỉ. Đêm khuya như thế mà ông còn muốn đi đâu?”
“Đói quá, đi mua chút đồ ăn. Chỗ các cậu có tiệm thức ăn đêm không?” Hòa thượng không đổi sắc mặt tiếp lời, không hề có chút do dự nào.
Một người trả lời câu hỏi của hòa thượng, giới thiệu cho ông ta một tiệm nướng.
Hòa thượng cảm ơn, vẻ mặt vẫn không thay đổi, dựa theo chỉ dẫn của lễ tân, đi ra quẹo phải.
Hướng âm khí xuất hiện là phía bên còn lại.
Nhưng hình như gã hòa thượng này rất rành rõ đường xá ở Thanh Trà Trang, sau khi quẹo qua mấy tuyến đường, thì đã ngắm đúng hướng mà tiến.
Trời khuya, Thanh Trà Trang rất yên tĩnh. Cửa hàng bán thức ăn đêm không nhiều lắm.
Đi được mười mấy phút, không hề nhìn thấy cửa hàng nào còn mở, trên đường cũng không còn người đi lại.
“Mi nghĩ, luồng âm khí đó từ đâu đến?” Bất chợt hòa thượng quay đầu lại lên tiếng hỏi tôi, bước chân cũng chậm lại.
Tôi vẫn im lặng.
“Tao nghĩ… đó là của Thiệu Tú. À, có lẽ mi không biết, Thiệu Tú là cô gái đã nhảy giếng tự tử cách đây mấy năm. Nhà cô ta có mở một hiệu trà, cũng có thể xem như là nhãn hiệu lâu năm. Ở đây còn một hiệu trà lâu năm nữa, tên là Đồng Nhân. Hai hiệu trà này tranh giành địa bàn, tụ tập tay chân ẩu đả nhau một trận, chết mấy mạng người. Một đứa con trai của ông chủ hãng Đồng Nhân đã chết trong vụ đó. Sau đó, họ đã trả thù, phóng hỏa đốt kho hàng và nhà của bên Vạn Phúc. Đám cháy đã khiến Thiệu Tú bị hủy hoại dung nhan, cuối cùng cô ta quẫn trí, nhảy giếng tự vẫn. Haizz, trời đông buốt giá, nhảy xuống giếng chết đuối. Khí hậu cái xứ này kể như cũng ấm áp, nhưng mùa đông thì nước giếng vẫn lạnh thấu xương. Đã vậy quá trình chết đuối lại cực kì chậm. Nếu cô ta biết bơi, hoặc mực nước của cái giếng hơi thấp, thì có lẽ cô ta không phải chết đuối đâu. Cũng có khả năng, trong quá trình rớt xuống, cô ta đã va phải thứ gì đó…”
Nói đến đây, gã hòa thượng để lộ ra một nụ cười hơi u ám: “Mi có thể tượng tượng ra cái cảnh đó không? Bị kẹt một mình trong cái giếng lạnh cóng trong tuyệt vọng, rồi chết dần chết mòn…”
Tôi rùng mình một cái, bị cái cảnh tượng của gã hòa thượng nói cho sợ hãi.
Không phải tôi nhát gan, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của ông ta quá khủng bố.
Trong thoáng chốc, tôi cứ ngỡ mình không phải đang đi theo một con người, mà là một con ác ma.
Tôi khựng lại bước chân đang theo ông ta.
Hòa thượng cũng dừng lại.
Trước mặt tôi, gương mặt ông ta càng biến dạng rõ nét hơn.
Mí mắt xanh nhợt, đôi mắt trợn tròn, cộng thêm hàm răng lộ ra khỏi đôi môi… Khuôn mặt của ông ta đều có một vài biến đổi. Khuôn mặt vốn trắng và hơi mập chợt trở nên góc cạnh, nhìn vào rất hung tợn, xương gò má và hàm dưới nhô ra. Mà tóc của ông ta hình như đã biến thành những đốm lửa đen đang bốc cháy.
Bất giác, tôi cứ ngỡ mình đã nhìn thấy một con quái vật, nhưng chớp mắt, gã hòa thượng lại bật cười híp mắt.
“Làm mi sợ rồi hả? A Di Đà Phật.” Ông ta chắp tay lại nói, rồi quay người tiếp tục bước đi.
Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện.
Đó là lúc đi du lịch, tôi đã nhìn thấy một pho tượng Phật trong một ngôi chùa cổ ngàn năm lịch sử.
Ngoài những tượng bồ tát diện mạo từ bi, trong chùa còn có cả những pho tượng Kim Cương hung tợn.
Bộ dạng của hòa thượng lúc nãy không giống các vị Kim Cương mắt xanh da đỏ cho lắm… Đợi đã, cái bộ dạng đó của gã hòa thượng quả thật chẳng phải tôi chưa từng gặp qua. Có điều đã nhìn thấy qua những bức hình nghệ thuật cổ xưa của Phật giáo, phần lớn là của nước ngoài. Có những vị Thần, Phật mặt mày dữ tợn, thân hình ghê rợn như ác quỷ, chân giẫm lên ma quỷ…
Bước chân hòa thượng ngừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Sao không đi nữa?”
Tâm trạng tôi hiện tại hơi rối rắm. Nhưng nhìn thấy ông ta đã trở lại dung nhan hiền hòa, nên vẫn cất bước đi theo.
Tôi cũng không có cách rời đi. So với việc bị ông ta phát hiện mình không thể chạy được, thì không bằng cứ đi theo tiếp.
Hòa thượng không làm gì tôi, còn tự nhiên mà kể tiếp câu chuyện của Thiệu Tú.
“… Mi nghĩ, một người chết đi như thế, thì sẽ ra sao? Nếu như chẳng có ngoại lực tác động, thì chắc chắn sẽ hóa thành ma, tìm cách trút nỗi oán hận trong lòng.” Hòa thượng lấy câu này làm kết luận cho câu chuyện của Thiệu Tú. Ông ta đưa tay lên đặt ngay tai, làm động tác nghe ngóng, “Nghe đi.”
Tôi không biết ông ta muốn tôi nghe cái gì, mà tôi cũng chẳng nghe thấy gì cả.
Gã hòa thượng lại lộ ra nụ cười kiểu đó nữa, khiến tôi chỉ muốn lùi lại.
“Là âm thanh của cái chết. Bắt đầu rồi đây.” Ông ta u ám nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.