Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 100: Hiện thực




Những thứ đó và tay biến mất theo khi đầu của Sở Nhuận rơi xuống đất, da thịt nát bấy của chúng thì “bộp” một tiếng đập vào đầu của Sở Nhuận, khiến mặt của Sở Nhuận trở nên bầy nhầy.
Trong tay tôi vẫn còn xách xác không đầu của Sở Nhuận, cảm thấy có chút thất thần.
Lúc nãy những người bị Sở Nhuận giết chết đã giết Sở Nhuận phải không? Nhân lúc Sở Nhận suy yếu, bẻ gãy cổ của Sở Nhuận? Không, nên nói là băm nhỏ thì đúng hơn.
Tâm trạng của tôi rất phức tạp. Từ những thứ tôi nhìn thấy, sau khi Sở Nhuận biến thành ác quỷ thì đã giết gần 20 mạng người. Những người này chắc đều biến thành ma, nhưng tôi không biết họ đã đi đâu. Mỗi khi Sở Nhuận giết người, đều sẽ có một hung thủ “cam tâm tình nguyện” nhận tội thay,không hề có chút manh mối nào về hiện tượng quái dị. Nếu không phải ông ta mang đồ trả lại khiến Mã Nhất Binh căng thẳng, sau đó lại tiếp tục hành hung trong Học viện Hí kịch, thì tôi không thể nào nghi ngờ về cái chết của Trương San Mai, chắc cũng không có ai sẽ nghi ngờ đến cái chết của Trương San Mai, đợi đến một ngày nào đó có người phát hiện hồn ma của Trương San Mai, thì lúc đó sợ rằng sẽ khó tra được ngọn nguồn của việc này.
Nếu họ đã giết chết Sở Nhuận, vậy chắc đã được giải thoát rồi nhỉ? Không bị nhốt tại đây, không thể siêu sinh.
Tôi đang nghĩ những việc kia thì thi thể Sở Nhuận trong tay tôi trở nên trong suốt, rồi biến mất trong tay tôi. Cái đầu của ông ta cũng đồng thời biến mất.
Khi Sở Nhuận chết đi, giấc mơ của tôi cũng biến mất, mở mắt nhìn thấy ánh mặt trời vừa mới mọc.
Một đêm đã qua, tôi không hề thấy vui vì đã tiêu diệt được Sở Nhuận.
Tắm rửa sạch sẽ, trả phòng, tôi đi đến Thanh Diệp, báo cáo chuyện đêm qua cho họ. Người của Thanh Diệp không có phản ứng gì, cũng không đuổi tôi đi, để mặc tôi ngồi trên sô pha một lúc lâu. Tôi còn phải đi làm, vẫn phải sống, thở dài một tiếng rồi chào tạm biệt Thanh Diệp.
Hôm nay bốn người bọn Tí Còi tới rất sớm, nhìn thấy tôi đến văn phòng, họ đều đồng loạt nhìn tôi. Chắc bởi vì tâm trạng tôi không được vui, khiến họ hiểu lầm, Tí Còi và Gã Mập thay nhau an ủi tôi.
“Không sao đâu anh Kỳ, anh không làm nghề đó, không hại chết tên khốn kia, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”
“Nhóm Thanh Diệp là dân chuyên nghiệp cũng thất bại nhiều lần mà? Đừng để nó trong lòng, không có gì đâu.”
“Tôi tìm trên mạng xem có cao nhân gì không nhé. Thanh Diệp toàn bắt mối trên mạng, trên mạng chắc chắn có thể tìm được người cùng nghề với họ.”
Tôi bĩu môi, “Sở Nhuận đã chết rồi.”
Tí Còi và Gã Mập sửng sốt.
Quách Ngọc Khiết reo lên, “Thật hả?”
“Thật.” Tôi gật đầu, kể giấc mơ hôm qua cho họ nghe.
Trần Hiểu Khâu nghe xong, nhíu mày lại, “Sở Nhuận đi tìm đội trưởng Vạn rồi?”
Tâm trạng của tôi rất nặng nề. Đây là vấn đề tôi luôn né tránh, bây giờ lại bị Trần Hiểu Khâu bày ra trước mặt.
“Tôi gọi điện thoại hỏi thử.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tâm trạng vui vẻ của ba người kia đều biến mất sạch, ba người họ chưa thấy qua đội trưởng Vạn, càng chưa thấy qua con gái của đội trưởng Vạn, nghĩ đến việc một mạng sống tươi đẹp và một gia đình hạnh phúc bị hủy hoài, đều sẽ thấy buồn bã.
“Ồ, tôi biết rồi, là vậy à…” Trần Hiểu Khâu tắt điện thoại trong nét mặt kỳ lạ, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn tôi.
“Sao vậy?” Tôi chán nản hỏi, tôi đang suy nghĩ rằng có nên đi đến trại tạm giam gặp đội trưởng Vạn hay không. Hoặc đội trưởng Vạn sẽ yêu cầu gặp chúng tôi? Ông ấy vốn tin vào thứ này, sẽ cảm thấy hơi nghi ngờ nhỉ? Nhưng cũng có khả năng là, ông ấy bị Sở Nhuận tẩy não, không còn là chính mình trước đây nữa.
“Khoảng 7h30 tối hôm qua, đội trưởng Vạn tấn công con gái của ông ấy, muốn dùng một cuộn băng ghi hình siết chết cô bé.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tôi cúi đầu, thấy nghẹn lòng kinh khủng.
Cuốn băng đó chắc được thu vào lúc đội trưởng Vạn kết hôn. Dùng một cuốn băng như thế siết chết con gái của họ… Tôi siết chặt nắm đấm.
Tí Còi và Quách Ngọc Khiết cũng vô cùng phẫn nộ, Quách Ngọc Khiết đập mạnh lên bàn.
Gã Mập bình tĩnh nói, “Muốn dùng?”
Chúng tôi đều nhìn Trần Hiểu Khâu. Một ý nghĩ chợt sẹt qua trong đầu tôi, hô hấp như sắp ngừng lại
“Đúng vậy, muốn dùng. Ông ấy đã bị vợ ngăn cản rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.
Quách Ngọc Khiết thở phào, tiếng thở phảo đó chúng tôi đều nghe thấy hết. Cô ấy còn vỗ ngực mình, như đang an ủi con tim đang lo lắng hồi hộp kia.
Cả người tôi mềm oặt, dựa vào ghế.
“Anh Kỳ, quá tốt rồi!” Tí Còi vỗ vai tôi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
“Bây giờ ông ấy ra sao rồi? Không cần ngồi tù chứ? Còn gia đình của ông ta…” Gã Mập lo lắng hỏi.
Nụ cười trên mặt tôi vụt tắt
“Bây giờ ông ấy đang tiến hành hỗ trợ tâm lý. Cảnh sát nghi ngờ áp lực công việc quá lớn, dẫn đến các hành vi bất thường. Ông ấy rất phối hợp. Vợ và con gái của ông ấy rất hiểu cho ông ấy. Nhất là con gái của ông ấy, còn đi trị liệu cùng với ông ấy. Cách nói của cô bé như thể là đội trưởng Vạn không muốn giết cô ấy thật.” Trần Hiểu Khâu dừng lại một chút, “Với sức lực của đội trưởng Vạn, tấn công con gái ông ấy từ phía sau, nếu muốn siết chết cô bé thì không có cửa để đợi đến khi mẹ cô bé phát hiện và ngăn cản mới thôi.”
“Không có gì là tốt rồi.” Quách Ngọc Khiết vui vẻ nói.
Tôi nhìn Trần Hiểu Khâu, cứ cảm thấy lời của cô ấy vẫn chưa nói hết.
“Điều này không giống với giấc mơ của anh.” Trần Hiểu Khâu bình tĩnh nói.
Quách Ngọc Khiết sửng sốt.
Tí Còi và Gã Mập đều lộ ra ánh mắt phức tạp giống như Trần Hiểu Khâu lúc nãy.
Tôi thấy hơi mơ màng.
Tại sao giấc mở của tôi lại có nội dung như thế? Sở Nhuận đi theo đội trưởng Vạn, muốn giết con gái đội trưởng Vạn là hiện thực không thể chối cãi, nhưng chuyện xảy ra lúc sau lại không giống với giấc mơ của tôi. Nói chính xác hơn, là vì có sự xuất hiện của tôi, làm thay đổi giấc mơ, nếu không đội trưởng Vạn nên rút dây cuộn băng, đi siết cổ con gái mình, sau đó bị người vợ vừa mới tắm xong ngăn cản. Sự khác biệt vi diệu đó đại diện cho điều gì?
“Trước đây chúng ta đã từng chứng thực một việc.” Trần Hiểu Khâu nói, “Giấc mơ của anh có liên quan đến hiện thực, ít ra có thể ảnh hưởng đến hiện thực.”
“Nhưng trước đây đều là ma.” Tôi lo lắng nói, “Hơn nữa đều nhắm vào… tương lai.”
Tôi có thể ảnh hướng đến ma, khiến cho chúng an nghỉ, ở một góc độ nào đó mà nói là ảnh hưởng đến tương lai của ma. Giết chết ma cũng là một trong số đó.
“Cho nên, mặt này cần phải tiến thêm một bước chứng thực.”
Trần Hiểu Khâu không nói rõ “mặt này” là gì, nhưng tôi có thể nghe ra, ý cô ấy nói là sự ảnh hưởng của giấc mơ của tôi đối với “quá khứ” và người sống.
“Anh trở thành siêu nhân thật rồi đó anh Kỳ.” Tí Còi nói đùa.
“Đúng vậy, thật lợi hại.” Gã Mập cười vài tiếng.
Quách Ngọt Khiết đánh giá tôi, “Thật sự không nhìn ra được, anh Lâm, anh còn có bản lĩnh này cơ đấy. Tổ tiên hiển linh sao?”
“Nói không chừng tổ tiên của anh Kỳ cũng là cao nhân đó.”
“Không phải cao nhân nên mang họ Trương sao? Hậu nhân Trương Hổ Sơn Trương Thiên Sư.”
“Có cao nhân nào nổi tiếng họ Lâm không?”
Ba người họ rù rì thảo luận, giọng nói thoái mái tự nhiên.
Sau khi thảo luận xong, chúng tôi buông chuyện này xuống, bắt đầu công việc của ngày hôm nay, mọi người đều ngầm xem chuyện này như bình thường. Tôi thật lòng cảm ơn họ, khi gặp phải chuyện như vậy, bên cạnh có thể có được một nhóm bạn thế này, thật sự là quá tuyệt vời.
Nhưng tôi không có tâm trạng làm việc. Lề mề nửa ngày trời, tôi vẫn thấy tâm thần không yên, ánh mắt liếc nhìn về phía hồ sơ của Thanh Diệp, động tác của tôi chợt ngừng lại, rút ra một tập từ trong xấp kia.
Mã số sự kiện: 052
Tên sự kiện: Quỷ Khu U Linh
Người ủy thác: Trang Khang
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 20
Nghề nghiệp: Học sinh
Quan hệ gia đình: Cha mẹ
Địa chỉ liên lạc: Phòng XXX số X, Hoa viên Lạc Gia, Thành phố Dân Khánh
Số điện thoại liên lạc: 139XXXXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 2/11/2008, người ủy thác đến lần đầu.
File ghi âm 05220081102wav.
Nhóm dịch: Hình Phong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.