Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1: Mã số 091 - Khuôn mặt quỷ trong nước (1)




Mã số sự kiện: 091
Tên sự kiện: Khuôn mặt quỷ trong nước
Người uỷ thác: Phương Quốc Anh
Giới tính: Nam
Tuổi: 35 tuổi
Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng
Quan hệ gia đình: Đã kết hôn, có một con gái
Địa chỉ liên hệ: Phòng XXX nhà X, gia viên An Cửu, đường Trung Phưởng, thành phố Dân Khánh
Điện thoại liên hệ: 138XXXXXXXX
Nội dung sự kiện:
Ngày 3 tháng 7 năm 2015, lần đầu tiên người uỷ thác đến. File ghi âm 09120150703.wav.
“Tôi… chuyện… chuyện là thế này… Chuyện xảy ra khoảng ba tháng trước. Tôi đang nói có thể chuyện xảy ra vào ba tháng trước… Ba tháng trước, vào một ngày cuối tuần, tôi dẫn người nhà đến công viên chơi. Chính là công viên Cây Xanh ở bên ngoài ngoại ô. Con bé nhà tôi đòi chèo thuyền, thế nên chúng tôi thuê thuyền của công viên, chính là loại thuyền có gắn động cơ điện, nhưng cũng có gắn mái chèo. Chúng tôi đưa thuyền ra giữa hồ, thì lúc này con bé đòi chèo thuyền, nên tôi cùng chèo với nó. Cứ chèo chèo… Bịch… Cứ chèo như thế, tôi liền va phải vật gì đó. Hù… hù…”
“Anh Phương, anh va phải thứ gì?”
“Tôi… Lúc đầu tôi tưởng đó chỉ là rác. Công viên mà, cũng có những người ý thức kém ném rác xuống hồ chứ, đúng không? Cũng có rác nặng mà, đúng không? Ha ha, tôi quả thực cho rằng đó là rác, cho đến khi tôi cúi đầu xuống nhìn…”
“Anh Phương, anh cứ kể tiếp đi…”
“Ờ… ờm… Tiếp tục… Rác… Tôi tưởng rằng là rác, nên nhìn thử… Khi tôi nhìn, thì thấy trong nước có… ở bên cạnh cái mái chèo, có… một cái đầu người… Lúc đó tôi cũng không nghĩ là đầu người! Tóc đen nhánh mà dài, tóc nổi lềnh bềnh, khuôn mặt trắng toát, tôi cũng chẳng nhìn thấy ngũ quan nữa cơ! Trời nắng gắt, mặt hồ sáng phản quang nên căn bản là nhìn không rõ! Rõ ràng lúc đầu nhìn giống như rác vậy. Tôi mới lấy mái chèo lật thử thì lúc đầu nó khá trơn, có vẻ khá nặng, không có động đậy gì cả. Tôi… tôi…”
“Anh Phương, anh uống ngụm trà đi, hãy thả lỏng, từ từ rồi nói tiếp.”
“Trà? Không! À không! Ực… Không, tôi không uống trà!”
“Anh Phương, anh bình tĩnh. Thở sâu, thả lỏng!”
“Ừm… Phù… phù…”
“Anh có thể nói tiếp rồi chứ?”
“Được rồi, được rồi. Lúc đó tôi muốn nhìn kĩ xem là gì, nhưng có người khác trên thuyền cũng ngó qua. Họ nổ máy, gây ra tiếng động, rồi lại cả sóng nước nữa, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đến khi cúi đầu xuống lại thì thứ đó biến mất rồi. Thực sự là biến mất! Tôi lại chèo thuyền, cũng chẳng đụng phải thứ ấy nữa. Anh nói thử xem, chuyện này có trách tôi được không chứ? Tôi thực sự không biết mà. Thứ đó biến mất, tôi cũng chẳng để tâm, ai sẽ để tâm chứ?”
“Ừm, anh nói đúng.”
“Nhưng thứ đó lại bám lấy tôi. Nó thực sự bám lấy tôi. Sau khi cả nhà tôi quay về, khoảng hai hay ba ngày gì đó, khi tôi tưới cây… Anh có biết cái bình đun nước nóng bằng điện không? Cái bình đó của nhà tôi to khoảng chừng này, cái loại bạc mà không gỉ ấy, không phản quang. Còn bể nước ở nhà bếp thì gắn cái vòi nước dài hình chữ U, tôi đang lấy nước như thế này, thì thấy ở trong bình có một nửa cái đó. Chỉ chừng này thôi, chừng đó thì nhìn cũng không ra là thứ gì cả, đúng không? Chỉ một mảng màu bạc thôi, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi hiểu!”
“Rồi sau đó tôi nhìn thấy…”
“Anh Phương, anh nhìn thấy gì?”
“…”
“Anh Phương?”
“Tôi… tôi lại nhìn thấy cái đầu đó… Lật ngược… Hình như nó chảy vào theo dòng nước vậy, bên dưới là tóc đen, bên trên là một khuôn mặt trắng bệch… Hu… hu… Hic…”
“Vẫn không nhìn thấy ngũ quan sao?”
“Hu… Ừm… Không thấy rõ… Tôi… Tôi nhìn thấy thế thì liền ném luôn chiếc bình, ném vào trong bể nước. Nước trong bình chảy ra, tôi… tôi… liền nhìn thấy khuôn mặt đó… Khuôn mặt đó như đang chảy dài ra… giống như là… như là sữa tắm chảy ra vậy…”
“Chảy ra rồi sao nữa?”
“Chảy vào ống thoát nước và… biến mất!”
“Sau đó anh có còn gặp lại khuôn mặt đó nữa không?”
“…”
“Anh Phương?”
“Vẫn còn nhìn thấy! Cách lần đó tương đối lâu, khoảng một tuần gặp hai lần. Một lần là khi tắm. Nhà tôi tắm bằng vòi hoa sen, nước chảy xuống nền gạch, nên nhìn thấy… nhìn thấy khuôn mặt đó ở trên nền gạch.”
“Cũng không nhìn thấy ngũ quan sao?”
“Ừm.”
“Những lần khác thì sao? Cũng đều thấy trong trường hợp có nước cả sao?”
“Ừm, đều nhìn thấy khi có nước cả. Trong bồn cầu, khi dội nước thì nhìn thấy khuôn mặt đó bị nước cuốn đi luôn. Rồi còn nhìn thấy ở trong bình nuôi cá. Khi tôi cho cá ăn, tôi nhìn thấy khuôn mặt đó nổi trên mặt nước. Tôi sợ đến ngã lăn ra. Nhìn lại thì đã mất tiêu…”
“Chỉ nhìn thấy ở nhà anh thôi sao?”
“Thời gian đầu thì chỉ thấy ở nhà tôi. Sau đó thì không phải nữa. Tôi đi rửa tay ở công ty thì có thứ gì đó chảy từ vòi nước công ty ra…”
“Khuôn mặt đó?”
“Không… không… Là tóc… tóc!”
“Lần này anh vẫn chỉ nhìn thấy như những lần trước, hay là có thể chạm vào?”
“…”
“Anh Phương, có phải lần này anh chạm vào nó không?”
“Có… có chạm phải… Là tóc… Hu hu hu…”
“Anh Phương, anh hãy dùng khăn giấy đi. Anh yên tâm, chỗ chúng tôi đây rất an toàn. Nếu anh muốn xử lý vấn đề này, xin hãy kể lại hết toàn bộ sự việc cho chúng tôi, chúng tôi mới có thể xử lí vấn đề cho anh.”
“Được rồi, được rồi… Tôi cảm ơn. Phù… Tôi kể tiếp vậy.”
“Mời anh.”
“Từ lần đó trở đi, tôi có thể chạm vào nó. Rửa tay, tắm, chỉ cần chạm nước là có thể chạm vào tóc. Còn nữa, số lần nhìn thấy cũng tăng lên rõ rệt. Trước đây thì chỉ nhìn thấy trong nước ví dụ nước uống, có nước là thấy. Rồi có lần tôi đang uống cà phê, giật mình nhìn lại cũng thấy khuôn mặt đó nữa.”
“Vẫn là một khuôn mặt trắng bệch không có ngũ quan và mắt đen sao?”
“Đúng vậy, nhìn rất rõ. Cà phê có màu hơi xám, tôi hay uống cà phê thường, màu xám đen, nhưng bên trong ly… nào trắng, nào đen… rõ ràng là một cái đầu người!”
“Ừm, tôi hiểu rồi. Tình hình là như thế phải không?”
“Chính là như thế.”
“Tôi mạo muội hỏi một câu, anh có tiền sử bệnh thần kinh không? Hoặc giả, sau khi những chuyện này xảy ra, anh có từng đi khám bác sĩ tâm lý chưa? Thử tìm người khác nhờ giúp đỡ chưa?”
“Không! Tôi không bị điên! Quả thực tôi đã nhìn thấy những thứ đó mà! Tôi cũng từng nghĩ phải chăng mình bị điên?... Nhưng tôi thực sự đã nhìn thấy những thứ đó. Thêm nữa, tôi nhìn thấy ngày càng nhiều, lại còn chạm phải nữa! Nào là tóc… dính lép nhép…”
“Anh hãy bình tĩnh một chút, đó là một vấn đề thực tế. Có nhiều lúc người ta vẫn cho rằng các việc kì quái thường do ảo giác hoặc nguyên nhân khác gây ra, chúng ta cần điều tra để xem tất cả các yếu tố có thể là nguyên nhân.”
“Phù… OK… Tôi thực sự không bị điên. Nhưng tôi chưa đi khám bác sĩ tâm lí bao giờ.”
“Vậy… anh từng đến chùa chiền miếu tự xem thử xem sao chưa?”
“Có. Tôi có nói chuyện đó với vợ, cô ấy từng đi chùa đốt nhang với tôi.”
“Kết quả thế nào?”
“Hôm đó… Hôm đó không có gì xảy ra cả, nhưng sau đó mọi chuyện lại tiếp diễn. Chúng tôi xin khai quang Phật châu, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Con gái tôi làm đứt mất rồi!”
“Anh không đến chùa xin lại sao?”
“Vợ tôi có đi xin lại thay tôi, có xin lại Phật châu, nhưng không có tác dụng nữa. Sau đó tôi có đích thân đi một lần nữa, có nhờ pháp sư làm phép thì có mấy ngày ổn, nhưng sau mấy ngày thì mọi chuyện lại tái diễn. Tôi thực sự là không thể chịu đựng nữa… Lúc nào… lúc nào cũng thấy… Tôi có nói với vợ tôi, rồi chúng tôi có đến bờ hồ trong công viên hôm bữa để đốt nhang, nhưng… vô dụng.”
“Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ điều tra rừng cây ở trong công viên trước. Trong thời gian này, anh có thể tạm lánh ở chỗ văn phòng của chúng tôi.”
“A! A! Cám ơn anh!”
“Không cần khách sáo. Tôi cần xác nhận một chút, lần đầu tiên anh nhìn thấy cái đầu người này là ở trong hồ trong công viên đúng không?”
“Đúng! Bắt đầu từ khi ấy.”
“Cái đầu người mà anh nhìn thấy chỉ có tóc đen và khuôn mặt trắng, không có ngũ quan, không thể xác định hình dáng và giới tính, đúng không?”
“Đúng!”
“Ngoài anh ra, người nhà anh không có ai bị gặp chuyện như thế này đúng không?”
“Họ không bị.”
“Được rồi, chúng tôi sẽ nhanh chóng triển khai điều tra, sẽ giữ liên lạc với anh. Tôi cũng hi vọng khi có chuyện gì, anh cũng kịp thời báo lại cho chúng tôi.”
“Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.