Lâm Vũ đứng ngay trước mắt họ, cũng không ai thấy hắn động đậy.
Nhưng một bên mặt sưng vù và máu trên khóe miệng của Tần Khuyết lại nói rõ cho họ biết Tân Khuyết bị đánh.
Nếu không phải Lâm Vũ đánh thì chẳng lẽ là quỷ đánh hay sao?
"Lâm Vũ, bố mày không để yên cho mày đâu!" Thật lâu sau, Tân Khuyết buông bàn tay che mặt xuống rồi phẫn nộ rống vào đám vệ sĩ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt hắn lại cho tôi!"
Dù có phải là Lâm Vũ đánh hay không thì bắt lấy hắn trước rồi nói!
Anh ta muốn xem Lâm Vũ trước mắt là người hay quỷ!
Lần này Tần Mộ Vân không tiếp tục ngăn cản.
Ông ta cũng muốn xem vừa rồi có phải là Lâm Vũ giở trò quỷ hay không!
Vệ sĩ tần gia không chần chờ nữa.
Trong tích tắc họ đã cùng nhau xông lên.
Lâm Vũ vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, thậm chí không nâng cả ngón tay lên.
"Bành bành bành..."
Một loạt tiếng động như tiếng quyền cước đan xen vang lên. Chỉ trong nháy mắt, hơn mười vệ sĩ đều bị ngất đi.
Tần Khuyết lập tức kinh hãi, dùng sức xoa mắt mình.
Yêu pháp?
Lần này anh ta có thể xác định Lâm Vũ không hề động đậy. Nhưng vệ sĩ nhà mình lại ngất đi hết.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Tân Mộ Vân cũng hết sức khiếp sợ, đôi mắt thâm trầm tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm.
"Người đâu, tới đây mau!" Tân Khuyết hốt hoảng lui về phía sau, đồng thời lớn tiếng kêu gọi người bảo vệ mình.
Kỳ thật không cần anh ta gọi cũng có càng nhiều vệ sĩ nghe tiếng chạy tới. Người của Tân gia không biết đã xảy ra chuyện gì cũng nhao nhao chạy tới. Trước mắt bao người, cảnh tượng càng làm người ta hoảng sợ xuất hiện.
Tất cả những vệ sĩ đến gần bên này đều ngã xuống đất một cách khó hiểu sau mấy bước chân ngay dưới mí mắt tất cả mọi người Tần gia.
Nhưng Lâm Vũ lại vững như bàn thạch mà ngồi ở đó, từ đầu đến cuối hắn còn không nâng mí mắt lên nhìn.
Không đến mười giây, tất cả vệ sĩ Tân gia đều ngã xuống. Hơn một trăm người!
Nhìn thấy cảnh này, dù là Tân Mộ Vân từng gặp vô số sóng to gió lớn cũng bị dọa đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Gặp quỷ!
Hay là ông ta đang năm mơi
Nghĩ vậy, Tân Mộ Vân vội dùng sức véo mình một cái. Cảm giác đau đớn rõ ràng truyền đến.
Không phải nằm mơt
Tần Mộ Vân lập tức bừng tỉnh, mồ hôi hột to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, trong lòng càng hoảng sợ.
Nhưng lúc này Lâm Vũ đã chậm rãi đứng dậy. Lâm Vũ cất bước chậm rãi đi về hướng Tần Mộ Vân. Hắn đi rất chậm như đang nhàn nhã dạo chơi.
Tần Mộ Vân muốn chạy trốn, nhưng thân thể ông ta như bị đóng băng, căn bản không thể thoát đi.
"Từ trước đến nay tôi luôn ân oán rõ ràng, các người không trực tiếp bảo Tô Thanh Y giết vị hôn thê của tôi thì tôi cũng không trực tiếp giết các người."
"Nhưng tôi muốn làm các người càng hận tôi hơn một chút."
"Tôi ở Thẩm gia, muốn báo thù thì hoan nghênh."
Giọng điệu của Lâm Vũ rất bình thản.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn đi lướt qua Tân Mộ Vân.
Trong nháy mắt họ chạm vai nhau thì Tân Mộ Vân đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Lâm Vũ hờ hững, thậm chí không nhìn Tân Mộ Vân một cái mà cất bước đi ra ngoài.
Trên mặt đất, một đoạn ngón tay nhuốm máu còn đang giật giật.
Tần Mộ Vân lảo đảo, máu tươi không ngừng nhỏ xuống từ chỗ đứt, khuôn mặt già nua hoàn toàn trắng bệch.
Đám người Tần gia đứng đó không nhúc nhích, căn bản không ai lo lắng cho Tần Mộ Vân.
Mọi người đều trừng to mắt, trong mắt tràn ngập sợ hãi!