"Ném đá dò đường?" Lâm Vũ lắc đầu cười cười rồi cất bước rời đi. "Giao cô ta cho cảnh sát Giang Bắc." Trong gió truyền đến mệnh lệnh của Lâm Vũ.
Ám Ảnh Thập Tam khom người nhận lệnh, đưa mắt nhìn Lâm Vũ rời đi.
Giữa trưa, người hầu của Tần gia đang chuẩn bị cơm trưa. Tần Khuyết phóng túng một đêm bên ngoài bị Tân Mộ Vân gọi về.
Nhìn xem Tần Khuyết đi đứng loạng choạng, Tân Mộ Vân lập tức xụ mặt xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt ông nội không thích hợp nên Tân Khuyết vội vàng nghiêm trang lại, cung kính đi đến trước mặt ông nội rồi bày ra dáng vẻ bé ngoan. Truyện Truyện Teen
"Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Tân Mộ Vân ngước mắt nhìn cháu trai, không giận đã oai.
Tân Khuyết không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Hai mươi lăm ạ." Tần Mộ Vân khẽ vuốt cằm, thản nhiên nói: "Mạnh Húc mới hai mươi bốn, lão chó già Mạnh Chương Bình kia đã thu xếp hôn sự cho cậu ta, xem ra ông cũng
nên an bài một hôn sự cho cháu!"
"A?" Tân Khuyết biến sắc, vội la lên: "Ông nội, cháu còn nhỏ mà, không vội, thật sự không vội."
Hào môn có phép tắc của hào môn.
Con cháu hào môn như anh ta trước khi đính hôn chỉ cần không chơi quá mức thì trưởng bối trong nhà cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng đính hôn rồi thì phải biết tiết chế lại. Dù sao những người phụ nữ mà con cháu hào môn cưới về đều có gia thế không quá kém. Nếu như sau khi đính hôn còn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài thì nhà gái nhất
định sẽ bất mãn.
Liên hôn hào môn vốn là giúp nhau lớn mạnh, nếu liên hôn ra kẻ thù thì mất đi ý nghĩa.
Nếu như bị thu xếp hôn sự thì những ngày an nhàn của anh ta cũng chấm dứt.
Tân Khuyết còn chưa chơi chán nên đương nhiên không muốn bị trong nhà thu xếp hôn sự sớm như vậy.
"Không vội?" Tân Mộ Vân nhìn lướt qua rồi nghiêm nghị nói: Không ép cháu kiềm chế thì sớm muộn gì cháu cũng ăn chơi đàng điếm đến phế đi!"
"Cháu biết sai rồi ạ." Tân Khuyết vội quỳ xuống nhận lỗi, nhỏ giọng nói: "Do hôm qua liên tục xảy ra chuyện nên cháu hơi buồn bực, vì thế mới ra ngoài chơi một chút."
Nghe Tần Khuyết nói đến chuyện hôm qua, vẻ mặt Tân Mộ Vân hơi dịu lại.
Chuyện hôm qua làm cả ông ta cũng phẫn nộ, chớ đừng nói là thằng cháu này.
"Về sau tiết chế lại cho ông!" Tân Mộ Vân không vui trừng cháu trai một cái. "Cháu sẽ ghi nhớ lời ông nội dạy bảo." Tân Khuyết gật đầu.
"Đứng lên đi!" Tân Mộ Vân hừ nhẹ một tiếng, đưa tay ra hiệu cho anh ta đứng dậy rồi lại hỏi: "Tô Thanh Y làm chuyện kia thế nào rồi?"
"Cái này..." Tân Khuyết đứng dậy, ấp úng trả lời: "Cháu không... Không rõ lắm...
"Cái gì?" Tân Mộ Vân đột nhiên cất cao giọng nói, nổi giận quát: "Cháu làm việc thế nào vậy? Chút chuyện này cũng làm không xong!"
"Ông nội bớt giận." Toàn thân Tân Khuyết run lên, vội vàng giải thích: “Trên đường trở về cháu có gọi cho Tô Thanh Y mà vẫn không liên hệ được, có thể là giữa trưa khách quá đông nên không rảnh nghe máy, cháu đã gọi lão Lưu chạy tới, chắc rất nhanh sẽ có tin tức truyền về thôi."
"Vậy còn tạm được!"
Vẻ mặt Tần Mộ Vân dần dần dịu lại, tiếp tục dặn dò: "Cháu theo dõi chuyện này kỹ chút cho ông! Hiện tại thế cục Giang Bắc làm người ta nhìn không thấu, chúng ta nhất định phải cẩn thận hơn!"
Nói đến chuyện này, Tân Mộ Vân chợt cảm thấy đau đầu.
Gần đây không biết tại sao mà Giang Bắc liên tục xảy ra chuyện lớn.
Lâm gia bị hủy diệt, Triệu Đức Dung tự sát chết, nhiều người của Triệu gia bị bắt, dù chưa hủy diệt nhưng cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.
Tình hình này làm trong lòng Tân Mộ Vân có chút bất an, nhưng lại không biết rốt cuộc là như thế nào.
"Ông nội yên tâm, mặc dù con đàn bà Tô Thanh Y kia có tính phóng đãng trời sinh, nhưng làm việc rất chắc chắn!"
Tân Khuyết nhếch miệng lên rồi đắc ý nói: "Cháu chỉ bảo cô ta cho Thẩm Khanh Nguyệt một bài học, nhưng không nói cụ thể là làm sao, dù cô ta có giết Thẩm Khanh Nguyệt, cảnh sát tra đến chúng ta thì cũng không làm gì được!"
"Ừm!"
Tân Mộ Vân khẽ gật đầu: “Làm việc cũng không tệ lắm!"
Được ông nội khích lệ, Tân Khuyết lập tức lộ ra nụ cười.
Tân Khuyết đang muốn nói gì đó thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói: "Cũng có mấy phần gian xảo, đáng tiếc là tự cho là thông minh thôi!"