Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 72: Khanh nguyệt




Trong vòng nửa giờ sau khi nhận được điện thoại của Lâm Vũ, Thẩm Khanh Nguyệt liền chạy tới Trân Tu Các.
Nhìn thấy Thẩm Khanh Nguyệt xuống xe, Tuyên Vân Lam lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.
"Khanh Nguyệt, bên này!"
Bên ngoài Trân Tu Các, Tuyên Vân Lam vẫy tay với Thẩm Khanh Nguyệt từ xa.
Thẩm Khanh Nguyệt chạy bước nhỏ tới, nhiệt tình chào hỏi bọn họ, rồi nói đùa với Lâm Vũ: “Ông nội và mọi người đến Mạnh gia ăn một bữa thịnh soạn, còn anh
thì dẫn bọn em tới đây ăn một bữa thịnh soạn à?”
"Đúng vậy, bọn họ ăn ngon uống tốt, chúng ta cũng không thể đói được." Lâm Vũ cười khẽ.
"Nghe anh nói như vậy, em cũng thật sự cảm thấy hơi đói bụng!"

Thẩm Khanh Nguyệt cười ngọt ngào, bước tới nắm tay Lâm Thiển, trìu mến nói: “Sáng nay em chơi vui vẻ chứ?”
"Vui ạ!" Lâm Thiển mỉm cười ngọt ngào. “Vậy thì tốt” Thẩm Khanh Nguyệt vừa kéo Lâm Thiển vào Trân Tu Các, vừa
giới thiệu với cô Đây là nhà hàng cao cấp nhất Giang Bắc của chúng ta, ở đây có mấy món ăn nổi tiếng khắp cả nước, hôm nay em phải nếm thử xem."
Lâm Thiển gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong. "Chú mèo nhỏ tham ăn này!" Nhìn thấy bộ dáng của Lâm Thiển, Lâm Vũ không khỏi mỉm cười trìu mến.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Thiển hiện lên một chút đỏ ửng, dường như cô ấy có chút xấu hổ.
Nhìn thấy bộ dạng của bọn họ, Tuyên Vân Lam không khỏi mỉm cười vui mừng.
Cảnh tượng trước mắt này chẳng phải chính là điều bà ấy đã từng tưởng tượng vô số lần sao?
Bốn người họ bước vào Trân Tu Các với khuôn mặt tươi cười. "Ồ, đây không phải là Thẩm tổng sao? Cơn gió nào đã đưa cô tới đây vậy?"
Ngay khi họ bước vào Trân Tu Các, một giọng nói đầy mỉa mai liền vang lên bên tai họ.
Nghe được thanh âm này, mấy người lập tức cau mày.
Lâm Vũ nhìn theo âm thanh thì nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ mặc sườn xám với vòng eo nhỏ nhắn đang đi về phía họ.
"Tô Thanh Y?"

Thẩm Khanh Nguyệt hơi kinh ngạc, hiển nhiên cô không ngờ lại gặp được cô ta ở đây.
"Hiếm thấy Thẩm tổng còn nhớ tới tôi!" Tô Thanh Y nở nụ cười giả tạo nhìn cô: "Hiếm khi Thẩm tổng ghé qua đây, các người muốn ăn món gì thì cứ gọi, tôi sẽ giảm giá 20% cho các người."
“Cô làm việc ở đây à?” Thẩm Khanh Nguyệt càng thêm kinh ngạc. "Nhờ ơn của Thẩm tổng mà hiện tại tôi đã là phó chủ tịch ở đây, Lưu tổng rất ít
khi đến đây, về cơ bản đều là do tôi phụ trách." Tô Thanh Y gật đầu, trong lời nói lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
"Vậy thì tôi thực sự chúc mừng cô."
Thẩi tĩnh nói
Khanh Nguyệt cũng lười nhìn cô ta khoe khoang trước mặt mình, bình ắp xếp cho chúng tôi một phòng đi.”
"Không thành vấn đề!" Tô Thanh Y cười khẽ, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: "Tuy nhiên, Thẩm tổng chắc cũng phải biết trình độ chỉ tiêu ở đây, tôi nghe nói Thẩm gia sắp phá sản, không biết Thẩm tổng......"
"Đừng nói Thẩm gia không phá sản, cho dù là như vậy thì tôi vẫn có thể trả nổi tiền bữa cơm này cho côI"

Thẩm Khanh Nguyệt đoán được cô ta muốn nói gì, không vui ngắt lời cô ta. "Được rồi! Dù sao tôi cũng không sợ các người không trả tiền!"
Tô Thanh Y mỉm cười và gọi một nhân viên nhà hàng đến sắp xếp phòng cho họ. .
||||| Truyện đề cử: Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại |||||
Khi vào phòng ngồi xuống, mọi người đều bảo Thẩm Khanh Nguyệt gọi món.
Trong khi chờ đồ ăn được bưng lên, Lâm Vũ cười hỏi: “Em và Tô Thanh Y kia có xích mích gì à?”
Thẩm Khanh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: “Cô ta vốn là người của công ty em trước đó, cô ta rất biết lợi dụng thân thể của mình để giành lấy cơ hội, chỉ trong vòng một năm, cô ta đã từ thực tập sinh lên tới chức giám đốc bộ phận, sau đó khi em phát hiện ra, em đã sa thải cô ta và những người đàn ông có quan hệ với cô ta."
Nghe cô nói xong, hai mẹ con Lâm Vũ đột nhiên hiểu ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.