Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 408: Các người có ý kiến gì không




“Nhưng tôi nghĩ lại rồi, bỏ qua cũng không thật sự là tốt.”
“Diêm Thiền nói đúng, nếu tôi không dạy cho các người một bài học sâu sắc, sau này nếu Thẩm gia xảy ra chuyện gì, rất có thể các người sẽ lại bỏ đá xuống giếng.”
“Thế này đi, những người có tên trong cuốn sổ nhỏ này phải quyên góp 20% †ài sản của mình cho Trung tâm phúc lợi thành phố Giang Bắc, để cải thiện môi trường và sinh kế của người dân.”
“Các người có ý kiến gì không?”
Thẩm Khanh Nguyệt vừa dứt lời, đám người đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.
20% tài sản! Đúng là cắt thịt từ trên người họ mà!
Đám người đương nhiên không muốn cho đi số tiền cực khổ mới kiếm được của mình.
Nhưng nghĩ đến hậu quả của việc không đồng ý, trong lòng họ đều run rẩy. “Tôi đồng ý, Thẩm tiểu thư nói gì thì sẽ như thế đấy.”
“Đúng vậy, Thẩm tiểu thư đang giúp chúng ta làm việc tốt, giúp chúng ta tích đức!”

“Chúng tôi đều nghe theo Thẩm tiểu thư.”
Rất nhanh, đám người đều đồng ý.
Giữa tiền và mạng sống, tất nhiên họ chọn mạng sống rồi.
Nghe vậy, Thẩm Vũ Nông và Lâm Vũ nhìn nhau mỉm cười.
Thẩm Khanh Nguyệt đã trưởng thành và có năng lực.
Trước đây bọn họ còn lo lắng Thẩm Khanh Nguyệt quá mềm lòng.
Bây giờ có vẻ như những lo lắng của họ là không cần thiết.
Thẩm Khanh Nguyệt không để ý tới hành động nhỏ của hai người, thấy mọi người đều đồng ý, cô gấp cuốn sổ lại, cười nói: “Nếu đã như vậy thì các người đi đi. Nhưng tôi nói trước, nếu như ai có suy nghĩ viển vông, bằng mặt không bằng lòng với Thẩm gia thì đừng trách tôi tàn nhẫn!”
Nếu như đã trở thành kẻ ác, Thẩm Khanh Nguyệt sẽ làm đến cùng.
Mặc dù cô cảm thấy đám người này sẽ không dám làm điều đó, nhưng vẫn cần phải cảnh cáo trước, nếu không xảy ra chuyện, thì bọn họ lại nói không cảnh cáo bọn họ.
Đám người gật đầu, nói lời cảm ơn trong khi chật vật đứng dậy, sau đó cúi chào thật sâu mọi người trong Thẩm gia rồi xoa xoa đầu gối đau nhức, quay người rời đi.
“Chờ đãi”
Lúc này, Lâm Vũ bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, đám người đều đứng lại, trái tim vừa rơi xuống đột nhiên lại dâng
lên.
Khi quay lại, tất cả đều nhìn Lâm Vũ với ánh mắt cầu xin.

“Các người cứ đi đi.”
Lâm Vũ vẫy tay với đám người, nhưng ánh mắt lại rơi vào Cao Thừa Bỉnh: “Chủ tịch Cao, e rằng ông đi không được.”
“Bộp!”
Nghe vậy, Cao Thừa Bỉnh đột nhiên quỳ xuống, dùng sức quỳ lạy, cầu xin sự thương xót, rưng rưng nước mắt: “Lâm tiên sinh, xin tha cho tôi, tôi không thể làm gì được, đều là Tống Lương ép tôi, tôi không thể đắc tội với Tống gia...”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng, nói đùa: “Có phải Tống Lương cũng ép ông tham ô và nhận hối lộ mấy ngàn vạn?”
Cao Thừa Bỉnh khóc không thành tiếng, chân ông ta mềm nhữn ngã nhào xuống đất, hai mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.
Làm sao hắn biết được số tiền đó? Chẳng lẽ tài khoản của ông ta ở nước ngoài thực sự đã bị hắn đóng băng?
Lâm Vũ không để ý tới ông ta, nhẹ nhàng xua tay: “Ông cút đi đầu thú đi! Nói không chừng còn có thể ra sớm được vài năm.”
Cao Thừa Bỉnh nghe vậy, trong lòng đột nhiên co rút, hối hận không ngừng.
Một lúc lâu sau, Cao Thừa Bỉnh run giọng hỏi: “Thật sự là cậu kêu người đóng băng tài khoản nước ngoài của tôi sao?”
Ông ta biết mình thua, nhưng muốn thua một cách rõ ràng.

Người nói vô tình nhưng người nghe lại để ý.
Khi Cao Thừa Bỉnh vừa dứt lời, đám người đang chuẩn bị rời đi trong lòng lại run rẩy.
Ngay cả tài khoản nước ngoài cũng có thể bị đóng băng?
Hắn rốt cuộc lợi hại đến mức nào!
Lâm Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, gật đầu.
“Gậu... đã làm thế nào?”
Cao Thừa Bỉnh hoàn toàn ngơ ngác, chết lặng hỏi: “Cậu là ai?”
“Ông không xứng được biết.”
Lâm Vũ nói một câu rồi quay người đi, bỏ lại đám người với vẻ mặt đờ đẫn...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.