Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 405: Nhưng nếu hắn xuống




Lâm Vũ chợt nhận ra điều này. Nghĩ kỹ thì tài xế nói không sai.
Bởi vì nếu hắn ngồi trên xe và bị kẹt xe lâu như vậy, thì sẽ dựa vào thời gian để tính phí.
Nhưng nếu hắn xuống xe thì tài xế taxi vẫn sẽ bị kẹt ở đây, công việc hôm nay xem như vô ích, phải nên bồi thường cho người ta.
Hiểu được khó khăn của tài xế, Lâm Vũ cũng không làm khó ông ấy, cười nói: “Thế này nhé, tôi sẽ đưa thêm tiền để đền bù tổn thất.”
“Đừng!”
Người tài xế từ chối ngay lập tức: “Tôi không biết sẽ bị kẹt bao lâu. Nếu như cậu đưa ít, tôi không thể nào vui nổi. Nhưng nếu để cậu đưa cho tôi nhiều hơn, nhỡ cậu không hài lòng rồi phản ánh tôi thì sao. Chúng ta cứ tuân theo quy tắc
nhé, như vậy ai cũng không bị lỗ.”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Bồi thường cho ông là nên làm mà. Yên tâm đi, tôi sẽ không làm vậy đâu.”
Tài xế bất đắc dĩ cười khổ: “Lần trước tôi cũng gặp phải tình huống tương tự. Người đó ở trên xe cũng nói với tôi điều tương tự, nhưng vừa xuống xe lại đánh giá xấu.”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Ông ấy đã phải chịu một lần, vậy nên không thể tin vào những lời nói suông này nữa.
Nghe vậy, Lâm Vũ cũng không biết nói gì. Người lái xe này cứng đầu thật đấy.
Dù vậy, hắn cũng không thể làm khó ông ấy.

°
Lâm Vũ mím môi cười, sau đó nó tránh sang một bên.”
y ông bấm còi yêu cầu xe phía trước
“Thôi bỏ đi!”
Người tài xế quay lại nhìn hắn: “Cậu nhìn những chiếc xe phía trước đi, ít nhất cũng phải hàng trăm vạn. Nếu tôi bấm còi, bọn họ nhỡ không vui, thì tôi xui xẻo rồi”
Lâm Vũ nghe vậy, lập tức dở khóc dở cười.
Thật cạn lời khi gặp một tài xế cứng đầu như vậy mài!
Sau khi bất đắc dĩ nhìn tài xế, Lâm Vũ thò đầu ra khỏi xe, hét lớn với xe phía trước: “Đều tránh ra, đừng chặn đường xe phía saul”
Sắc mặt tài xế hơi thay đổi, vội vàng khuyên nhủ: “Người anh em, cậu đừng gây chuyện! Người bình thường như chúng ta không có khả năng dây dưa với những người giàu có này đâu.”
Tài xế vừa dứt lời, tài xế xe phía trước đã mở cửa hung hãn bước ra ngoài.
Người tài xế âm thầm nghĩ không ổn rồi, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Thế nhưng người vừa xuống xe đột nhiên sững sờ tại chỗ, không giấu được sợ hãi khi nhìn thấy Lâm Vũ.

“Đứng yên ra đấy làm gì!”
Lâm Vũ khẽ cau mày, không vui nói: “Còn muốn tôi mời các người nhường đường phải không?”
Người đàn ông định thần lại, lắc đầu liên tục, nhanh chóng cúi đầu chào Lâm Vũ, sau đó nhanh chóng chạy vào xe, bấm còi và hét với những xe xung quanh: “Mau tránh đường, Lâm tiên sinh bị chặn phía sau! Nhanh lên! Con mẹ nó, nhanh lên!”
Anh ta vừa hét, vừa lái xe sang một bên.
“Bùm!”
Bánh xe lao vào rãnh nước bên đường, cả chiếc xe bất ngờ nghiêng sang một bên, nhưng người đàn ông không hề cảm thấy xót chút nào.
Cùng lúc đó, chiếc xe phía trước cũng bắt đầu chuyển động.
“Nhường đường, nhường đường nhanh, xe của Lâm tiên sinh bị kẹt phía sau!” Tài xế xe phía trước cũng la hét, lao xe xuống mương thoát nước.
Chẳng mấy chốc, tất cả ô tô đều bắt đầu di chuyển.
Không có đường thì chỉ cần lái xe sang một bên, dù có va chạm, dù có lật xe cũng được.
Không ai quan tâm đ ến thiệt hại của chiếc xe.
Chỉ sợ mình nhường đường quá muộn, khiến Lâm tiên sinh tức giận. Dần dần, một lối đi hẹp đã xuất hiện.
Lối đi tuy không rộng mấy nhưng cũng đủ cho taxi đi qua.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tài xế taxi hoàn toàn chết lặng.
Mẹ ơi!
Những người này không lái taxi như ông ấy!
Tất cả đều là xe sang!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.