Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 367: Mau đi đón sư phụ của anh đi




Sau khi được cứu chữa, rốt cục Tống Hư Cốc cũng mệt mỏi tỉnh lại.
"Mau đi đón sư phụ của anh đi!"
Câu nói đầu tiên sau khi Tống Hư Cốc tỉnh lại không phải là nói với người họ Tống mà là A Thất.
Viên Trung Đường là sư phụ của A Thất, là cao thủ đứng đầu Lận An và toàn bộ tỉnh Nam Nhạc!
Viên Trung Đường và Tống gia có quan hệ vô cùng chặt chẽ.
Nếu không phải cả đời Viên Trung Đường trầm mê võ đạo, không có con cái thì Tống gia đã sớm kết thành thông gia với Viên Trung Đường.
Đội Sói - thanh đao sắc bén nhất trên tay Tống gia - là do sư phụ của A Thất tự tay dạy dỗ ra giúp họ.
Bây giờ người của đội Sói còn chưa tới Giang Bäc đã bị người ta g iết chết, có thể thấy được Vạn gia nhất định đã phái cao thủ âm thầm lẻn vào Lận An!
Nhất định phải chém giết cao thủ Vạn gia phái tới để cho Vạn gia một bài học!
Nghe Tống Hư Gốc sai bảo, A Thất không dám chậm trễ mà lập tức lái xe đi ra ngoài.
'Tống Hư Cốc lại vẫy tay ra hiệu Tống Kinh Hằng tiến lên: “Nói cho đám người của ngân hàng rằng Vạn gia cho họ bao nhiêu thì Tống gia trả gấp bội! Nhất định phải đưa tiền của chúng ta ral"

"Cha! Không phải như cha nghĩ đâu." Tống Kinh Hằng đầy vẻ u sầu: “Con đã đích thân đến hiện trường xác nhận, hệ thống mấy ngân hàng đó thật sự bị Hacker công kíchl
"Cái gì?" Tống Hư Cốc lập tức biến sắ
“Con xác định?”
"Rất xác định!" Tống Kinh Hằng chắc chăn nói.
Trong chớp mắt, hô hấp của Tống Hư Cốc trở nên dồn dập lên. Đọc t𝒓uуện haу tại [ 𝐓𝗥U𝙈𝐓 𝗥U𝒴ỆN.Vn ]
Sau khi cố gắng bình phục cảm xúc, Tống Hư Cốc lắc đầu: “Hacker công kích hệ thống ngân hàng vào lúc này không thể là trùng hợp! Đây là âm mưu đã được
lên kế hoạch từ lâu rồi!"
Sắc mặt Tống Kinh Hằng đột nhiên biến đổi, vội vàng hỏi: "Cha, ý cha là Vạn gia đã sớm muốn ra tay với chúng ta? Chuyện lần này chỉ là mồi dẫn lửa mà thôi?"
"Nhất định là vậy!" Tống Hư Cốc đầy âm trầm mà gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vạn gia nhất định đã mưu đồ từ lâu, mà chúng ta luôn bị lừa! Lão hồ ly Vạn Cửu Lĩnh này quả thật là muốn chiếm đoạt Tống gia!"
Nghe xong lời này, người họ Tống lập tức sốt ruột.
Vạn gia đã sớm chuẩn bị, mà Tống gia lại chẳng có chút phòng bị nào cả.

Tình huống trước mắt rất bất lợi với Tống gia!
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Tống Phong Ngô lo lắng hỏi.
Ánh mắt Tống Hư Cốc lộ ra âm u ác độc, lạnh lùng nói: "Muốn chiếm đoạt 'Tống gia thì nanh vuốt của ông ta còn chưa đủ sắc nhọn! Thật sự nghĩ Tống gia là quả hồng mềm hay sao?”
Vừa dứt lời, Tống Hư Cốc phất tay ra hiệu đám người ra ngoài rồi cầm điện thoại lên...
Khi Tống gia rối loạn cả lên thì Lâm Vũ đã đi theo Lạc Trường Phong tới phủ đệ.
Trên cái bàn trong văn phòng của Lạc Trường Phong chất đầy hồ sơ.
"Đống này đều là vụ án liên quan đến Tống gia sao?" Nhìn cảnh tượng trên bàn, dù là Lâm Vũ kiến thức rộng rãi cũng không khỏi chấn động.
Nhìn sơ qua đoán chừng cũng lên đến hơn hai trăm bộ hồ sơ?
Lạc Trường Phong gật đầu, cười khổ nói: "Cho nên những lời thuộc hạ nói trên xe thật sự không phải khoa trương."
"Đúng là không khoa trương!" Lâm Vũ hít sâu một hơi rồi tiện tay cầm lấy hồ sơ trên đầu rồi lật xem.
Chỉ liếc đảo qua mấy cái, Lâm Vũ đã buông nó xuống rồi lại cầm một bộ hồ sơ khác lên xem xét.
Đang lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Lạc Trường Phong lên tiếng, một Chu Tước Vệ cầm một bộ hồ sơ đi tới.
Chu Tước Vệ khom người đưa hồ sơ trên tay lên: “8ẩm Mục Bắc Vương, bẩm quân chủ, đây là hồ sơ vụ án vừa được sửa sang lại, mời các vị xem qua."
Lạc Trường Phong nhận lấy hồ sơ rồi phất tay ra hiệu Chu Tước Vệ lui ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.