Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 315: Ninh loạn thấy vậy




"Không còn cách nào khác!"
Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô: “Ngoài việc chờ Bạch Diệu Thủ dẫn người đến thì còn có thể làm gì? Nếu cứ như vậy rời đi, có thể sẽ bị tai mắt của Long gia phát hiện”
Diêm Thiền nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, đột nhiên giơ tay nắm lấy tai Lâm Vũ, vẻ mặt không vui nói: “Anh đã trong tình trạng chết dở sống dở rồi mà còn to tiếng với em?”
Ninh Loạn thấy thế, lập tức cười hả hê.
Thật hiếm có!
Lão đại cũng có những lúc như thế này!
Lúc này Lâm Vũ đã yếu đến mức gần như không còn sức lực giấy giụa, cũng lười giãy giụa, mặc cho Diêm Thiền véo tai mình, nói: "Đợi tôi bình phục, xem tôi
xử lý cô thế nào!"

"Còn dám to tiếng với em sao?" Đôi mắt đẹp của Diêm Thiền mở to, nở nụ cười xấu xa.
Ngay sau đó, cổ độc bản mệnh của Diêm Thiền từ từ bay ra và bao quanh cô, quay tròn một cách đầy phấn khích.
Nhìn thấy cổ dộc bản mệnh bay lượn xung quanh, Lâm Vũ không khỏi kinh hãi, nghiêm nghị nói: "Cô định làm gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm loạn!"
"Còn dám cảnh cáo em ư?” Diêm Thiền cười xấu xa nói: "Nếu như anh còn chọc giận em, có tin em sẽ nhân cơ hội này hạ độc tình vào người anh? Đến lúc đó, trong mắt và trong lòng
anh chỉ có eml"
"Cô không phải loại người như vậy!" Sắc mặt Lâm Vũ hơi thay đổi, tránh né ánh mắt của Diêm Thiền.
"Không, anh sai rồi!" Cô ta lắc đầu, đột nhiên đứng lên, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất: "Em chính là người như vậy!"
“Sau đó thì sao?” Lâm Vũ buồn cười nhìn cô ta.
"Em không đùa với anh đâu!"
Vẻ mặt Diêm Thiền dần dần trở nên nghiêm túc: "Vốn dĩ em không muốn làm như vậy nhưng anh quá tuyệt tình, trong mắt anh chỉ có Thẩm Khanh Nguyệt! Chính anh ép em phải làm như vậy!"
Ánh mắt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô có ý gì?"
Một nụ cười đắc ý xuất hiện trên khuôn mặt Diêm Thiền: "Em luôn muốn hạ độc anh nhưng em biết mình không có cơ hội! Bây giờ, em đã có cơ hội rồi!"
"Anh yên tâm, sau khi hạ độc anh, em sẽ dẫn anh đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta, ở đó chỉ có anh và eml"

"Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em sinh con đẻ cái."
"Từ đó về sau, trên thế giới sẽ không còn có Mục Bắc Vương nữa!"
Nói rồi, Diêm Thiền chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lâm Vũ vừa định nói thì cô ta bỗng nhiên đưa tay ra, phong ấn các huyệt đạo. của hắn nhanh như chớp.
"Cô..." Khuôn mặt của Lâm Vũ phủ đầy sương giá, nhìn Diêm Thiền với vẻ khó tin.
Ninh Loạn thấy vậy, tức giận, sát ý đẳng đằng ni êm Thiền, cô có biết mình đang làm gì không? Nếu cô dám hạ độc Mục Bắc Vương, cho dù có đuổi đến chân trời góc bể, tôi cũng sẽ chém cô thành trăm vạn mảnh!
"Anh không còn cơ hội nữa rồi.'Diêm Thiền không hài lòng nhìn Ninh Loạn nói: "Anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh sao? Yên tâm, tôi sẽ tìm một chỗ cực kỳ bí
mật để chôn anh! Ba người chúng ta sẽ bốc hơi khỏi thế giới này! Những người khác sẽ chỉ coi ngươi như chúng ta đã bị người của Long gia tiêu diệt."
Nghe Diêm Thiền nói vậy, trên mặt hai người lập tức phủ một lớp sương dày đặc. Chỉ là, hiện tại họ đều rất yếu, thậm chí Lâm Vũ. còn bị cô ta phong ấn huyệt đạo.

Dù rất tức giận nhưng họ cũng không thể làm gì Diêm Thiền.
Nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của hai người, Diêm Thiền không nhịn được nữa cười lớn: "Nhìn xem, các anh sợ hãi chưa kìa! Đây là kết cục khi đắc tội với tôi!"
"Nhạt nhão!" Lâm Vũ và Ninh Loạn đồng thời trợn mắt.
"Đây là em đang thăm dò anh!"
Diêm Thiền hung hãn trừng mắt nhìn Lâm Vũ, duỗi ngón tay trắng nốn ra, chọc mạnh vào trán hắn: "Đồ vô lương tâm, uổng công em đối xử tốt với anh như vậy, anh thật sự tin em sẽ hại anh sao?”
Diêm Thiền vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Sau đó, một giọng nói vang lên.
"Cô thì không nhưng bọn tôi thì có!"
"Ai?" Trong lòng Diêm Thiền run lên, lập tức quay đầu lại...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.