Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 298: Cô muốn làm gì




Theo em thấy thì chúng ta nên lập tức đánh tới Long gia! Giết họ trở tay không kịp!" Trên mặt Diêm Thiền đây căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Để người của Long gia sống thêm ba ngày chính là lãng phí không khí!"
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Cho họ ba ngày để chuẩn bị hậu sự!"
Mặc dù trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lẽo.
Diêm Thiền nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, cười hì hì nói: "Đến lúc đó đừng chơi chết hết người của Long gia, để lại mấy người cho em đi!"
"Cô muốn làm gì?" Lâm Vũ vô thức hỏi.
'Trên mặt Diêm Thiền lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Em muốn họ nếm thử mùi vị muốn sống không được muốn chết không xong! Dám động vào người đàn ông của em thì phải trả giá đắt!"
Mặt Lâm Vũ nhăn lại, ớn lạnh mà nhìn Diêm Thiền.

Hắn biết Diêm Thiền chuẩn bị hạ cổ cho người của Long gia.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu người của Long gia rơi vào tay Diêm Thiền thì nhật định sẽ bị hành hạ giày vò đến nổi điên.
Rất nhanh Bạch Diệu Thủ đã nói lại nguyên văn lời nói của Lâm Vũ lại cho Long Quang Diệu không sót một chữ.
Đợi Bạch Diệu Thủ cúp điện thoại, Diêm Thiền không kịp chờ đợi mà hỏi: "Long gia nói thế nào?”
"Thề thốt phủ nhận." Bạch Diệu Thủ trầm mặt nói. "Phủ nhận?" Trong mắt Lâm Vũ chợt lóe lên tia sắc lạnh, cười lạnh nói: "Long 'Tướng Cấm Vệ đã xuất động, đến phiên họ phủ nhận sao. Xem ra tôi không chờ
được lời giải thích của Long gial"
"Vậy chúng ta lập tức xông thẳng đến Long gia!" Diêm Thiền chỉ sợ thiên hạ không loạn mà hưng phấn nói.
Lâm Vũ lắc đầu: “Nếu tôi nói cho họ ba ngày thì cho ba ngày! Ba ngày sau không đợi được lời giải thích của họ thì ra tay!"
Nhất ngôn cửu đỉnh! Lời nói ra như tát nước ra ngoài.
Cho dù Long gia phủ nhận, cho dù Long gia không muốn giải thích, hắn cũng không để ý cho người của Long gia sống thêm ba ngày!

Bạch Diệu Thủ sát khí bừng bừng mà nói: "Ba ngày sau thuộc hạ cùng đi tới Long gial"
"Không cần!" Lâm Vũ xua tay: “Tôi tự thu xếp, anh làm tốt chuyện của mình là được!"
Bạch Diệu Thủ còn muốn nói nữa thì Lâm Vũ lại đưa tay ngăn cản. "Tạm thời không đề cập tới việc này! Khó được đến bên này một chuyến, đi thôi, đi theo tôi đến chỗ chú Hà uống một ly, tôi thèm ăn món của thím nấu đã lâu rồi!"
Mặc dù không có giao tình với chú Hà, nhưng hai vợ chồng lương thiện này lại làm hắn rất vướn bận.
Thấy Lâm Vũ đã quyết định như vậy, Bạch Diệu Thủ không tiện nói thêm gì nữa.
Sau khi đáp lại một tiếng, anh ta đã dẫn họ đi đến thành cổ Thượng Dương.
Họ ngồi vào quán nhỏ của chú Hà uống vài ly rượu, nhìn thấy trên mặt hai vợ chồng lại treo đầy nụ cười, Lâm Vũ mới vừa lòng trở về Giang Bắc.
"Cái gì? Là Long gia?" Sau khi biết được chuyện này từ miệng Lâm Vũ, Ninh Loạn "Vèo" một tiếng đứng lên, sát khí bừng bừng quát: "Bố đây lập tức đi đến thành phố An Long!"

"Dừng lại!" Lâm Vũ quát to một tiếng, khó chịu nhìn Ninh Loạn: “Anh là bố ai?"
"Tôi..." Trong lòng Ninh Loạn nhảy dựng một cái, vẻ giận dữ trên mặt lập tức. biến mất, vội cười làm lành và n¡ ão đại, tôi chỉ tức giận quá thôi. Không phải tôi muốn tự xưng bố trước mặt ngài, tôi... Tôi là bố của đám chết tiệt Long gia kial"
"Lần sau không biết giữ miệng nữa thì tôi đập chết anh!" Lâm Vũ không vui lườm anh ta một cái rồi mới thản nhiên nói: "Gọi anh tới, một là sợ tên chết tiệt anh làm loạn, hai cũng là định để anh đi đến Long gia với tôi! Mọi chuyện chờ ba ngày sau lại nói, bây giờ anh gấp cái gì?"
Hắn biết ngay tên chết tiệt này sẽ ngồi không yên. Cũng may đã gọi anh ta tới!
Ninh Loạn cứng đầu nói: "Tôi cảm thấy phương pháp lần trước đối phó thế gia Nam Cung không tệ! Tôi có thể đến đó trước để người của Long gia cũng cảm nhận được sự sợ hãi ấy!"
"Anh nghĩ Long gia là thế gia Nam Cung sao?" Lâm Vũ trừng anh ta một cái: “Hơn nữa tôi đã bảo Diệu Thủ gửi tối hậu thư cho Long gia! Dù bây giờ anh đi bắt mấy người của Long gia, anh nghĩ người ta đần hay sao mà không biết là chúng ta làm?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.