Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 237: Diêm thiền rất thông minh




Theo cách nói của Diêm Thiền thì cô ta là ân nhân cứu mạng của hắn.
Lần đó hắn cưỡng ép đột phá đến Hóa Hư Cảnh dẫn đến kinh mạch bị hao tổn, hôn mê trong núi tuyết Bắc Cảnh, suýt bị đông cứng, lại trùng hợp gặp được. Diêm Thiền.
Diêm Thiền cởi đồ của mình ra, dùng thân thể của cô ta sưởi ấm thân thể hắn.
Dù không có Diêm Thiền thì hẳn cũng không chết cóng, nhưng từ đó về sau Diêm Thiền lại tự nhận là ân nhân cứu mạng hắn mà muốn hẳn lấy thân báo đáp.
Cho dù hắn đã nói rõ với Diêm Thiền rằng mình đã có hôn ước, Diêm Thiền vẫn dây dưa.
Ngặt nổi Diêm Thiền cũng được tính là cứu hắn, hơn nữa hắn và Diêm Sùng có quan hệ không tệ nên dù bị Diêm Thiền bám lấy đến phiền lòng, nhưng hắn cũng không tiện làm gì.
Cuối cùng hắn thực sự không chịu nổi Diêm Thiền nên chỉ có thể dùng kế để cô ta vi phạm luật lệ của Diêm La điện rồi bị Diêm Sùng xử phạt, cấm túc một năm.
Tính thời gian thì hiện tại Diêm Thiền còn đang bị cấm túc.
Không ngờ dù đang bị cấm túc thì cô ta cũng không an phận.
Diêm La điện là tổ chức sát thủ thứ hai đương thời, hệ thống tình báo cũng không tệ, có thể nghe ngóng ra Lâm Thiển là em gái của hắn cũng không kỳ quái.
Nhìn thấy dáng vẻ đau đầu của Lâm Vũ, Đới Tư lập tức bưồn cười. Có thể làm Mục Bắc Vương đau đầu như vậy, Diêm Thiền cũng thật lợi hại.
Lâm Vũ nhức đầu ấn trán, lại hỏi: "Cô ấy bảo cô ẩn núp bên cạnh Lâm Thiển có mục đích gì?"

Đới Tư nín cười, cắn môi nói: "Cô ấy nói, thăm dò tính tình cô em chồng trước, đợi đến khi lệnh cấm túc được xoá bỏ thì dễ thông qua em chồng để đường cong cứu quốc."
Còn đường cong cứu quốc?
Mặt Lâm Vũ xụ xuống, lập tức im lặng.
Qua hơn nửa ngày, Lâm Vũ lại hỏi: "Thời gian cấm túc của cô ấy còn một tháng nữa đúng không?”
"Mười tám ngày." Đới Tư mỉm cười.
Mười tám ngày?
Nhanh như vậy!
Chỉ còn có mười tám ngày thôi sao?
Không được, phải nghĩ cách thôi, tốt nhất là làm cô ta bị cấm túc thêm một năm nửa năm gì đó, bằng không đợi đến hạn cấm túc kết thúc thì hẳn lại bị cô ta
làm cho đau đầu.
Thấy hắn đầy vẻ u sầu, Đới Tư lại cười tủm tĩm hỏi: "Có phải Mục Bắc Vương đang nghĩ phải nghĩ cách để cấm túc cô ấy thêm một thời gian không?"

"Đúng." Lâm Vũ không phủ nhận, cũng không cần phủ nhận.
Đới Tư lắc đầu cười nói: "Tôi đoán rất khó."
"Tại sao lại nói vậy?" Lâm Vũ hiếu kỳ nói.
Đới Tư che miệng khế cười và nói: "Té một lần không một lần! Hiện tại cô ấy ngoan hơn anh tưởng tượng nhiều, hẳn sẽ không để anh có cơ hội cấm túc cô ấy nữa đâu."
".." Mặt Lâm Vũ hơi giật giật, đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.
Diêm Thiền rất thông minh.
Lần trước dùng kế để cô ta bị cấm túc đã phí rất nhiều công sức.
Hiện tại cô ta đã đề phòng, muốn gài bẫy lần nữa đúng là không dễ dàng.
Lâm Vũ càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa.
Lâm Vũ ấn ấn trán rồi nói với Đới Tư: "Từ hôm nay trở đi, cô không còn là người của Diêm La điện nữa, cô là Đới Tư, chỉ là một sinh viên! Hiểu chưa?"
Đới Tư kinh ngạc, lập tức lắc đầu cười khổ: “Tôi không có ý hại Lâm Thiển, Mục Bắc Vương, anh không thấy mình bá đạo quá sao?”
"Tôi không muốn người bạn đầu tiên của Lâm Thiển tiếp cận nó vì mục đích riêng!" Lâm Vũ đột nhiên nghiêm túc lên, không cho Đới Tư cơ hội từ chối mà trâm giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ đích thân nói chuyện này với Diêm Sùng."
Nghe câu nói không cho phép nghi ngờ của Lâm Vũ, Đới Tư bất đắc dĩ chấp nhận.
Quả nhiên Mục Bắc Vương bá đạo như lời đồn!
Không, còn bá đạo hơn cả lời đồn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.