Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 226: Ngồi đâu cũng như nhau




Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ lên đường trở lại Giang Bắc. Lần này hắn không giao chiến đao Vô Phong cho Ninh Loạn. Bởi vì vẫn còn có người muốn giết hắn, kẻ địch vẫn chưa bị tiêu diệt nên chưa cần thiết phải phong ấn đao.
Thời gian đặt vé hơi muộn, Lâm Vũ không mua được vé khoang hạng nhất nhưng hắn không quan tâm.
Ngồi đâu cũng như nhau, miễn sao quay về Giang Bắc sớm nhất có thể là được.
Giang Bắc mới là nhà của hắn, ở đó có những người mà hắn nhớ nhung.
Lâm Vũ ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Việc những người xung quanh đi lại không liên quan gì đến hắn.
Không lâu sau, hai nam một nữ vui vẻ lên máy bay. Trong đó một người đàn ông cao hai mét, cực kỳ cường tráng, vừa lên máy bay đã thu hút không ít sự chú ý.
Sau khi xem xét chỗ ngồi, ba người cười nói đi về phía Lâm Vũ.
Ba người họ ngồi ngay trước mặt hắn. Bọn họ ngồi xuống, thanh niên cường tráng vừa ngồi xuống ghế, gần như suýt chút nữa ngã đè lên người Lâm Vũ.

Lâm Vũ mở mắt, hơi nhíu mày.
Hắn nhìn người đàn ông cường tráng đang nửa nằm nửa ngồi nói chuyện với hai người còn lại, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên vai anh ta, nhắc nhở: “Anh đè lên tôi rồi”
Người đàn ông đó đang trò chuyện rôm rả với hai người kia đột nhiên bị Lâm Vũ cắt ngang, khó chịu nói: “Ghế trên máy bay được thiết kế như vậy, tôi đâu có đè anh?”
Lâm Vũ cũng lười tranh luận với anh ta, bình tĩnh nói: "Hay là anh tự mình nhìn đi?"
“Anh có thấy phiền phức không hả?” Người đàn ông vạm vỡ sốt ruột hét lên, ngoảnh đầu nhìn tượng trưng về phía sau, không vui nói: "Hình thể của anh đây như vậy, khó chịu sao? Hãy chịu đựng đi"
Nói xong, anh ta không nhìn Lâm Vũ nữa mà bắt đầu trò chuyện nhiệt tình với hai người kia.
"Nhắc lại lần nữa, anh đang đè lên tôi!"
Lâm Vũ lập tức cau mày nói: "Hoặc là tự mình cút, hoặc là tôi sẽ xách anh lên!"
Trên thế giới này luôn có một số người không biết điều, được đằng chân thì lân đằng đầu. Sự kiên nhẫn của bạn sẽ bị coi là hèn nhát và dễ bị bắt nạt.
Trước mặt bạn bè bị Lâm Vũ nói như vậy, người đàn ông vạm vỡ đột nhiên cảm thấy mất mặt, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt hung tợn khiêu khích: "Mày thử động vào tao thử xeml"
Nói rồi, anh ta cố tình khoe khoang các cơ ở cánh tay.
Hai người bạn của anh ta cũng đứng dậy và nhìn Lâm Vũ với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Đối mặt với sự khiêu khích của bọn họ, hắn cười nhạt, chậm rãi đứng dậy.
Khi Lâm Vũ đang chuẩn bị dạy cho họ một bài học thì một nhóm người cũng đã lên máy bay. Nhìn đám người này, hắn hơi sửng sốt.

Nhìn một lượt, toàn là người quen. Không, không quen! Nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là biết mà thôi.
Già trẻ lớn bé của Nam Cung thế gia!
Đám người Nam Cung Bác, Nhậm Đồng Hoa, Nam Cung Thuật, Nam Cung Tình cũng nằm trong số đó.
Không cần đoán cũng biết, bọn họ nhất định cũng đến Giang Bắc. Lâm Vũ nhìn thấy họ, họ cũng nhìn thấy hắn đang đứng ở đó.
Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới. Đoạn đường dài ngay lập tức bị họ chặn lại.
Khi đến trước mặt Lâm Vũ, mọi người đều khom người cúi chào, chỉ có Nam Cung Tình có chút không tình nguyện nhưng bị bà nội Nhậm Đồng Hoa ép cúi xuống.
"Bái kiến gia chủ!"
Mọi người đồng loạt hét lên, mọi âm thanh trong khoang máy bay đều bị ép xuống.
Nhất thời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ba người vừa rồi còn hung hãn trong nháy mắt mất khí thế, sắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Vũ.

Trong chớp mắt đã có hơn mười người, ai có thể đỡ nổi chứ?
Nếu đánh nhau, chắc chắn sẽ bị tị "Giang Bắc, không hoan nghênh các người, chính tôi đã nói như vậy!” Lâm Vũ đứng đó, nhìn từng người một.
Đối diện với ánh mắt của Lâm Vũ, trong lòng mọi người run rẩy.
Nhậm Đồng Hoa cười lớn, vội vàng nói: “Vũ Nhi, chúng ta chỉ muốn thắp cho. cha và ông nội cháu nén hương, nhân tiện thăm mẹ cháu.”
Sắc mặt Lâm Vũ lạnh lùng: "Bà ấy đồng ý gặp các người sao?”
"Chuyện này..."
Nhậm Đồng Hoa cạn lời, nhất thời không biết nên nói gì.
“Trước khi bà ấy đồng ý, ai dám quấy rầy, giết!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.