Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 198: Lưu tiêu nào




Hà Thự Quang sửng sốt hồi lâu, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Vũ ngồi ở ghế sau: "Người anh em, cậu đừng nói với tôi là cậu quen biết Lưu Tiêu nha?"
"Lưu Tiêu nào? Tôi không biết ông ta." Lâm Vũ nhẹ nhàng trả lời.
"Ồ"
Hà Thự Quang mỉm cười, không nói thêm nữa và khởi động xe lần nữa. Có vẻ như ông ta đã suy nghĩ quá nhiều.
Hơn nữa, người có thể mời được Lưu Tiêu chắc chắn có rất nhiều việc bận rộn, làm sao có thể rảnh rỗi đi giúp bọn họ tìm chó nghiệp vụ được?
Nghĩ đến đây, Hà Thự Quang lại như thể bị mất hồn nói với lão Bàng: “Người trong căn cứ vừa gọi điện đến, hầu như tất cả thành viên của Văn phòng thành phố Tô Nam đều được phái đến để giúp chúng ta tìm Thiết Đầu, nhiều người giúp đỡ tìm như vậy, hẳn là rất nhanh chúng ta có thể tìm được Thiết Đầu, đừng lo lắng."
"Cái gì?"
Lão Bàng kêu lên một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hà Thự Quang một cách khó tin.
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.” Sắc mặt Hà Thự Quang thoải mái hơn rất nhiều: “Có lẽ Lưu Tiêu đã nghe nói tới công lao của Thiết Đầu nên muốn giúp đỡ.”

Hiện tại ông ta cũng đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tạm thời chỉ có thể nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là một chuyện tốt.
Sau khi nghe Hà Thự Quang nói, vẻ mặt của lão Bàng cũng dịu đi rất nhiều.
Không lâu sau, họ đã đến lối ra của con hẻm cổ.
Tuy nhiên, lối ra nhỏ hẹp đã bị chặn lại.
Một chiếc xe đang định đi vào và một chiếc xe đang định đi ra.
Mặc dù vấn đề có thể được giải quyết bằng cách mỗi bên lùi lại một chút, nhưng dường như hai bên lại đang giằng co, không ngừng bấm còi liên tục, thúc giục bên kia tránh đường.
"Đi xuống nhìn xem! Đám khốn nạn này chỉ biết gây ồn ào!”
Sắc mặt Hà Thự Quang tối sầm mở cửa xe, vẻ mặt hầm hầm bước xuống xe.
Lâm Vũ và lão Bàng cũng xuống xe và đi về phía hai chiếc xe đang chặn ở giao lộ ở bên kia.
Khi họ bước tới, những người trên hai chiếc xe đều không còn kiên nhẫn, gần như cùng lúc mở cửa xe bước ra ngoài.
"Thứ không biết điều, dám chặn xe của Nam Cung thế gia, chán sống rồi sao? Cút khỏi đây ngay, nếu làm trì hoãn việc chúng tôi tìm kiếm Tình tiểu thư thì các người không gánh vác nổi đâu!" Người của Nam Cung thế gia hét lên với vẻ mặt lạnh lùng.
Nam Cung thế gia?
Sắc mặt của Hà Thự Quang và lão Bàng đồng thời thay đổi.
Khó trách người này kiêu ngạo như vậy, thì ra là người Nam Cung thế gia!
Cho dù họ không biết Nam Cung thế gia chính là gia tộc cổ võ, họ vẫn biết sức ảnh hưởng của Nam Cung thế gia ở phủ Tô Nam này lớn như thế nào.

Ngay lúc hai người đang lo lắng cho người đối diện thì người đối diện lại càng lạnh lùng nói: “Thanh Long Vệ được lệnh đi tìm chó nghiệp vụ Thiết Đầu, nếu dám chặn đường, giết không thương tiếc!"
Thanh Long Vệ?
Tìm kiếm chó nghiệp vụ Thiết Đầu?
Nghe đối phương nói như vậy, Hà Thự Quang và lão Bàng càng thêm kinh ngạc.
Trời ơi!
Không chỉ có người của Văn phòng thành phố Tô Nam giúp tìm Thiết Đầu, mà ngay cả Thanh Long Vệ cũng đến giúp đỡ?
Thiết Đầu đã trở nên nổi tiếng như vậy từ khi nào?
Thanh Long Vệ này không phải là giả đó chứ?
Tuy nhiên, nhìn vào trang phục của họ thì hình như là thật.
"Thanh Long Vệ?”
Người của Nam Cung thế gia hơi sửng sốt, sau đó khinh thường nói: 'Đùa gì vậy! Thanh Long Vệ tìm kiếm chó nghiệp vụ? Các ngươi cho rằng chúng tôi là đồ

ngốc sao?”
Thanh Long Vệ không giải thích mà lạnh lùng nói: "Nói lại lần nữa, nhường đường!"
"Các người cũng xứng để cho người của Nam Cung thế gia nhường đường sao?" Người của Nam Cung thế gia tỏ vẻ khinh thường: "Đừng nói các người không phải là người của Thanh Long Vệ, cho dù đúng là người của bọn họ, Nam Cung thế gia của tôi cũng sẽ không coi trọng các người!"
"Nam Cung thế gia? Đó là thứ gì vậy?"
Thanh Long Vệ hừ lạnh một tiếng, trong mắt đột nhiên hiện lên sát ý: "Cảnh cáo lần thứ ba, nhường đường!"
Những người của Nam Cung thế gia đều bất động, trên mặt họ mang theo nụ cười chế nhạo.
"Keng!" Thanh Long Vệ rút trường đao ra khỏi vỏ, không nói thêm gì nữa. Ánh đao lóe lên, người vừa nói chuyện ôm cổ ngã xuống vũng máu, thân thể không ngừng co giật, hai mắt mở to, tựa hồ không thể tin được đối phương lại trực tiếp giết chết mình.
Hà Thự Quang và lão Bàng run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Không chỉ bọn họ, mà tất cả những người có mặt tại hiện trường, ngoại trừ Lâm Vũ, đều hoàn toàn bị dọa đến ngơ ngác, thậm chí quên kêu lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.