Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 143: Ngu ngốc




Không cần hỏi cũng dám kết luận Khương Dục đã phạm phải sai lầm lớn.
Từ đầu đến cuối, thậm chí hắn còn không xuất hiện!
Thực lực của cha đã đạt đến cực hạn của Quy Nguyên Cảnh, sao có thể nhát như thỏ đế như vậy được?
Chẳng lẽ hắn đã đột phá ràng buộc của Quy Nguyên Cảnh, tiến vào Hóa Hư: Cảnh rồi sao?
Khương Sư Đạo nhắm mắt lại, hồi tưởng lại trận chiến với hắn một năm trước, lặng lẽ thở dài: "Hăn là người mà Khương gia chúng ta không thể đắc tội! Mục Bắc Vương, Lâm Vũ!"
"Cái gì?"
Khương Hải Triều kinh hoàng hét lên: "Lâm Vũ là Mục Bắc Vương?”
Mục Bắc Vương! Danh hiệu được rèn đúc từ hài cốt của 700.000 kẻ thù.

Mặc dù không tận mắt chứng kiến trận chiến đó nhưng chỉ nghe thôi anh cũng cảm thấy kinh hãi.
“Hả?” Khương Sư Đạo nghiêng đầu nhìn cháu trai mình: “Cháu từng gặp hắn sao?”
"Chưa... cháu chưa từng gặp ạ." Khương Hải Triều liên tục lắc đầu, cảm thấy vô cùng chột dạ.
“Chắc chứ?" Mắt Khương Sư Đạo sáng lên, nghiêm nghị nói: "Có phải là cháu đã biết điêu gì đó không?”
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Khương Sư Đạo, Khương Hải Triều càng cảm thấy chột dạ hơn, không còn dám giấu giếm nữa, nhanh chóng kể lại những gì mình biết.
Biết Khương Dục dám ra tay với em gái Lâm Vũ, Khương Sư Đạo nổi trận lôi đình, tát mạnh vào mặt Khương Hải Triều và gầm lên: "Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm?”
“Cháu...cháu..."
Khương Hải Triều ôm má, do dự hồi lâu, run rẩy nói: "Cháu không biết Lâm Vũ chính là Mục Bắc vương!"
"Bây giờ thì biết rồi đấy!" Khương Sư Đạo nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Dám ra tay với em gái Lâm Vũ, Khương Dục không chết thì ai chết? Khương gia chúng ta không bị nó làm
liên lụy đã là tốt lắm rồi!"
Khương Sư Đạo càng nghĩ càng tức giận, hận không thể tự tay giết chết tên khốn Khương Dục này.
Nhìn thấy dáng vẻ sát khí đằng đằng của Khương Sư Đạo, cha con Khương Nghỉ Niên sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.
Đây là...uy thế của Mục Bắc Vương sao?
Hai cha con họ vô cùng sợ hãi, trán toát mồ hôi lạnh.

“Phái người đưa thi thể Khương Dục về cho Khương gia.” Lâm Vũ bước ra khỏi hậu viện, dặn dò Ninh Loạn.
"Ừm”" Ninh Loạn yếu ớt đồng ý.
Nhìn bộ dạng của Ninh Loạn, Lâm Vũ khế mỉm cười nói: "Sao vậy, vì tôi không cho anh đấu với Khương Sư Đạo nên anh không vui sao?”
"Đúng!"
Ninh Loạn quả quyết thừa nhận: “Có phải anh cho rằng tôi không phải đối thủ của Khương Sư Đạo không?”
Anh ta thực sự muốn đấu với Khương Sư Đạo nhưng một câu nói của Lâm Vũ lại khiến ông ta vội vàng rút lui. Nếu Lâm Vũ mở miệng muộn một phút thì anh †a đã giao thủ với Khương Sư Đạo rồi.
“Ngu ngốc!” Lâm Vũ đá Ninh Loạn một cái.
Ninh Loạn không né nhưng lại cứng đầu, không phục hỏi: “Tôi ngu ngốc chỗ nào?”
"Sao vậy, anh muốn giúp Khương Sư Đạo tiến vào Hoá Hư Cảnh à?" Lâm Vũ trừng mắt nhìn Ninh Loạn:
"Khương Sư Đạo chỉ còn một bước nữa là tiến vào Hoá Hư Cảnh, anh toàn lực đối phó với ông ta, có lẽ ông ta không phải đối thủ của anh nhưng anh có dám đảm bảo, vào thời khắc sinh tử Khương Sư Đạo sẽ không trỗi dậy không?”

Lâm Vũ nói xong, Ninh Loạn trầm ngâm, đầu cũng cúi xuống thấp hơn.
Anh ta biết rất rõ, vào thời khắc sinh tử sẽ dễ dàng kích thích tiềm năng của một người.
Sở dĩ bọn họ tuổi còn trẻ mà lại có được thực lực mạnh mẽ như vậy phần lớn là do ngày ngày chiến đấu. Anh ta quanh quẩn trên bờ vực sống chết hết lần này đến lần khác nhưng lại liên tục đột phá giới hạn của bản thân.
Sau khi hiểu được dụng ý của Lâm Vũ, Ninh Loạn lập tức thấp giọng nói:
“Tôi sai rồi.”
Trong lòng Sở Nam Phong thở dài.
Trên thế giới này, cũng chỉ có Mục Bắc Vương mới có thể khiến Hỗn Thế Ma Vương này cam tâm tình nguyện nhận sai. Đương nhiên, cũng chỉ có Ninh Loạn dám đấu khẩu với Mục Bắc Vương.
Trong sự cảm khái, Sở Nam Phong lại đứng lên nói: "Mục Bắc Vương, thuộc hạ muốn làm một chuyện, mong ngài cho phép."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.