"Không cần đâu." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười nói: "Bọn họ cũng làm theo quy định thôi."
"Dạ!"
Trong lòng Mã Ngũ cảm kích, quay đầu trừng mắt nhìn tám người kia: "Còn không mau cảm ơn anh Lâm! Nếu không phải nể mặt anh Lâm thì tôi đã dạy cho các người một bài học rồi!"
Trong lòng tám người đồng thời run lên, không dám lơ là, đều cúi đầu nói: "Cảm ơn anh Lâm!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu: "Không cần khách sáo." Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chấn động sững sờ. Không cần nghĩ cũng biết Mã Ngũ này nhất định là người phụ trách ở đây.
Ngay cả anh ta cũng kính trọng Lâm Vũ như vậy? Rốt cuộc Lâm Vũ này có lai lịch như thế nào?
Lúc này, trong lòng Lạc Tiên Triều vô cùng kích động.
Quy định ở đây nghiêm ngặt đến mức nào, ông ta biết rõ hơn ai hết. Có thể nói, ở Giang Bắc này không ai có thể khiến Mã Ngũ phá lệ!
Nhưng đối mặt với Lâm Vũ, Mã Ngũ lại phá lệ, còn kính trọng hắn như vậy! Điều này có thể cho thấy thân phận và lai lịch của Lâm Vũ vượt ngoài sức tưởng tượng của họ. Đây chắc chăn là thu hoạch bất ngờ dành cho ông ta trong tối nay.
Khi mọi người đang sửng sốt, Mã Ngũ lại cúi đầu và đưa tay ra nói: "Anh Lâm, các vị, mời vào trong."
“Tôi còn có chút việc, không vào trong nữa."
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Sắp xếp cho bọn họ một phòng, lát nữa tôi sẽ thanh toán."
"Không cần, không cần đâu."
Mã Ngũ liên tục xua tay nói: “Anh Lâm dẫn bạn bè đến đây là vinh hạnh của chúng tôi.”
"Khoản phải trả tiền thì vẫn phải trả." Lâm Vũ nghiêm túc nói.
“Nếu Vạn lão biết tôi nhận tiền của anh Lâm, nhất định sẽ không tha cho tôi.” Mã Ngũ khổ sở nhìn Lâm Vũ cầu xin: “Xin anh Lâm khai ân, Mã Ngũ vô cùng biết ơn.”
Nói xong, Mã Ngũ cúi người hành lễ lần nữa, cơ thể cong vuông góc đến chín mươi độ.
Nghe Mã Ngũ nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt như hiểu ra. Cô biết Vạn lão mà Mã Ngũ nhắc tới nhất định là Vạn Cửu Lĩnh.
Khi Thẩm Khanh Nguyệt đã hiểu được tình hình, đám người Lạc Tiên Triều và Lê Ly lộ ra vẻ mặt như thể gặp ma.
Hành động này của Mã Ngũ không còn kính trọng nữa. Là hèn mọn!
Làm ăn kinh doanh mà lại cầu xin người khác đừng trả tiền! Đã hèn mọn đến mức độ thấp nhất rồi!
Lạc Tiên Triều dám kết luận rằng trong cả Giang Bắc thậm chí cả tỉnh Định Châu, ngoại trừ Lâm Vũ không ai có thể khiến Mã Ngũ phải thấp kém như vậy!
Nghe Mã Ngũ cầu xin, Lâm Vũ không khỏi mỉm cười: "Được rồi, vậy thì anh dẫn bọn họ vào đi!"
“Cảm ơn anh Lâm!"
Mã Ngũ như được ân xá, nhanh chóng cúi đầu mời đám người Thẩm Khanh Nguyệt vào trong.
Từ đầu đến cuối, anh ta không nói một lời nào với Lạc Tiên Triều, hội viên số 9, thậm chí còn không nhìn ông ta lấy một cái!
Tuy nhiên, Lạc Tiên Triều không hề cảm thấy khó chịu ngược lại còn thầm cảm thấy vui mừng.
Mã Ngũ càng kính trọng Lâm Vũ thì càng chứng tỏ được thân phận của Lâm Vũ. Chỉ cần hàn gắn được mối quan hệ với Lâm Vũ và Thẩm thì Lạc gia sẽ lên như diều gặp gió!
Sau khi sửng sốt đi theo Mã Ngũ vài bước, Lê Ly mới định thần lại, nhanh chóng quay lại phía Lâm Vũ hỏi: "Anh không vào à?”
Lâm Vũ gật đầu: "Mọi người chơi đi, tôi có chút việc cần xử lý."
"Kệ anh ấy, để anh ấy đi làm việc của mình đi." Thẩm Khanh Nguyệt kéo Lê Ly và vẫy tay chào tạm biệt Lâm Vũ.
Gô biết Lâm Vũ chắc chắn đi giải quyết chuyện của Phùng Tam Pháo.
Chỉ là cô vẫn không hiểu, loại chuyện này, Lâm Vũ hoàn toàn có thể bảo cấp dưới của mình đi xử lý, tại sao hắn phải đích thân đi?
Lế nào vì cảm thấy không phù hợp để chơi với đám người Lê Ly?
Lê Ly không biết Thẩm Khanh Nguyệt đang nghĩ gì, bất lực gật đầu, nhưng lại rất tò mò về Lâm Vũ.
Từ trước đến nay là lần đầu tiên trong đời cô ấy tò mò về một người đàn ông như vậy. Người đàn ông này vô cùng bí ẩn.
Chẳng bao lâu, Mã Ngũ đã dẫn bọn họ vào sâu trong trang viên.
Đẩy cửa ra, Mã Ngũ cung kính nói: "Chúc mọi người chơi vui vẻ, cần gì cứ căn dặn."
"Cảm ơn." Bọn họ cảm kích, vô thức nhìn vào trong phòng.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến họ trợn mắt há mồm, kinh ngạc che miệng lại.