Hồ Nữ

Chương 65: Lựa chọn cuối cùng




"Thái Nguyên Cung, là Thái Nguyên Cung!" Tuyết Hoa lập tức nói, "Tiên Quân, điều này chứng tỏ người thông qua khảo nghiệm của Thái Hư Huyễn Cảnh, người nhanh vào gặp phụ thân ta."
Nói xong, nàng từ trên vai Hạ Lăng Vân nhảy xuống, trực tiếp lao xuống hồ bơi về phía Thái Nguyên Cung. Sau khi bò lên bậc thang ngọc bích, nàng thi triển pháp thuật hệ thủy làm khô bộ lông, sau đó hô lớn: "Tiên Quân, người nhanh lên." Phụ thân nàng ở trong mộng nói, thời gian Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện ở đại lục Ngũ Nguyên sắp hết, nếu không ra thì sẽ không thể rời đi được.
Thật sự đã thông qua tất cả thí luyện rồi sao?
Hạ Lăng Vân khẽ giật mình, lập tức thu hồi pháp kiếm, lấy một chiếc lược nhanh chóng chải tóc buộc lại chỉnh tề, sau đó tới bên hồ vốc nước rửa mặt, sửa sang lại y phục, cảm thấy ổn thỏa mới đi về phía Thái Nguyên Cung.
Hắn là đi bái kiến tiền bối giới tu tiên, chủ nhân Thái Hư Huyễn Cảnh, không thể tùy tiện như Tuyết Hoa như vậy.
"Nhanh lên, nhanh lên." Tuyết Hoa thúc giục, chờ tới lúc hắn bước lên bậc thang ngọc bích lập tức chạy vào bên trong.
Thái Nguyên Cung được tạo hình từ từng miếng ngọc bích, bất kể là trụ cột hay sàn nhà đều bóng loáng, xanh mát. <!--Ambient video inpage desktop-->
Bước qua mấy bậc thềm đá, tiến vào cung điện với phong cách xa hoa cổ xưa, Hạ Lăng Vân nhìn thấy chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa. Hạo Linh Tiên Tôn mặc một áo bào trắng thoải mái, mặt mỉm cười, trên đầu gối là tiểu hồ ly Tuyết Hoa.
Đi tới phía dưới bậc thềm ngọc, Hạ Lăng Vân ôm quyền khom mình hành lễ, "Vãn bối Hạ Lăng Vân bái kiến tiền bối."
"Hạ Lăng Vân, không cần đa lễ."
Hạo Linh tiên tôn nhìn hậu bối trẻ tuổi tuấn lãng kiệt xuất ở dưới, nói: "Có lẽ ngươi cũng biết một chút ít về sự huyền bí của Thái Hư Huyễn Cảnh rồi. Nếu như ngươi ở lại Thái Hư Huyễn Cảnh, với tiềm lực của ngươi và cơ duyên của Thái Hư Huyễn Cảnh, chỉ cần ở lại nhều nhất là ba ngàn năm là có thể tiến lên cửu phẩm, có cơ duyên sẽ được phi thăng. Nhưng nếu ngươi rời khỏi, có thể cả đời ngươi không thể bước vào cảnh giới cửu phẩm."
Đại lục Ngũ Nguyên linh khí nồng dậm, nhưng đối với các tu sĩ đẳng cấp tiên quân mà nói thì nó là hoàn cảnh sinh tồn quá an toàn rồi, rất khó để bồi dưỡng ra một cửu phẩm tiên tôn.
"Tuyết Hoa thích ngươi, ngươi cũng vô cùng sủng ái Tuyết Hoa, chỉ cần ngươi ở lại Thái Hư Huyễn Cảnh, bản tôn sẽ dốc lòng dạy bảo ngươi. Nếu như ngươi nguyện ý, thậm chí có thể kế thừa Thái Hư Huyễn Cảnh, đạt được trí tuệ của Tiên Tôn thời Thượng Cổ."
Hạo Linh Tiên Tôn nói, trước khi tìm được người thừa kế, cho dù hắn có năng lực đạp phá hư không bạch nhật phi thăng tiến tới thế giới khác, cũng không có cách nào chỉ có thể trấn thủ ở nơi này.
Hạ Lăng Vân lần nữa khom người, "Tiền bối, nếu nhưu vãn bối đạt điều kiện xin cho phép vãn bối rời khỏi." Hắn cũng khát vọng có thể tiến thêm nữa... để thăm dò thế giới mới... nhưng từ năm tuổi khi tiến vào Thiên Linh Môn tu luyện, gần chín trăm năm, Thiên Linh Môn là ngôi nhà duy nhất mà hắn kí thác, hắn không muốn rời khỏi Thiên Linh Môn.
Tình cảm khắc sâu, làm sao có thể vứt bỏ hết trách nhiệm mà phi thăng tới một thế giới khác? Hắn không thể làm chuyện tuyệt tình như vậy.
Hạo Linh Tiên Tôn khẽ lắc đầu, "Tuyết Hoa đã nói với ngươi con bé là nữ nhi của ta rồi, ta không muốn Tuyết Hoa rời khỏi ta. Nếu ngươi rời khỏi, cả đời này sẽ không được gặp con bé."
Hạ Lăng Vân đã sớm đoán được và có lựa chọn rồi, nhưng mà đến khi thực sự phải quyết định, hắn vẫn không nói nên lời.
"Tiên Quân, ta không muốn rời khỏi người." Tuyết Hoa vội vàng nói, nàng muốn chạy tới bên cạnh Hạ Lăng Vân, nhưng phụ thân nàng lại giữ chặt không cho nàng đi qua.
Hạ Lăng Vân nhìn nàng, ánh mắt giãy dụa, môi mấp máy hồi lâu cũng không đành lòng nói ra quyết định của mình.
Lấy ra một cái áo choàng trùm lấy Tuyết Hoa, Hạo Linh Tiên Tôn đẩy một luồng linh lực thủy hỏa đưa vào cơ thể nàng. Lập tức Tuyết Hoa cảm thấy toàn thân nóng lên, phát nhiệt, sau đó cơ thể tràn ngập linh quang màu trắng rồi nhanh chóng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu nữ có mái tóc dài mượt, không có lỗ tai hồ ly, dưới áo choàng cũng không có đuôi, đây là một thiếu nữ xinh đẹp tràn ngập linh khí.
"Phụ tân, con..." Tuyết Hoa kinh ngạc kêu lên, vươn tay ra khỏi áo choàng, cầm lấy mái tóc đen dài của mình.
"Nữ nhi, đây là dung mạo của con sau khi biến hóa hoàn toàn." Hạo Linh Tiên Tôn yêu thương nói, thương tiếc vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng. Hạ Lăng Vân không nói ra quyết định của hắn, nhưng ông biết rõ lời hắn muốn nói rồi. Tuyết Hoa sắp rời khỏi mình, trước khi nữ nhi rời khỏi ông muốn nhìn hình dáng khi nữ nhi biến hóa hoàn toàn.
Là nữ nhi của hắn và nàng, Tuyết Cơ dùng cả tính mạng để thai nghén, khổ cực sinh ra nữ nhi, nhưng lại không có cách nào chăm sóc nữ nhi.
"Hạ Lăng Vân, trong bảo tàng của Thái Hư Huyễn Cảnh có rất nhiều báu vật, tâm quyết, còn có nữ hài tử xinh đẹp của ta, chẳng lẽ không so được với việc nhỏ bên ngoài kia? Môn phái của ngươi còn có những đệ tử khác, chẳng lẽ không có ngươi thủ hộ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Bảo tàng, quyền lợi, tiền đồ không khiến ngươi động tâm, chẳng lẽ ngươi cam tâm vứt bỏ Tuyết Hoa?"
Hạo Linh Tiên Tôn thẳng thắn nói, thuận tiện muốn kiểm tra Hạ Lăng Vân có thể vượt qua tư tưởng chủng tộc mà yêu thương Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa ngồi trên đùi phụ thân nghe rõ ý tứ của phụ thân, gương mặt trắng nõn lập tức ửng hồng.
Đây cũng là một khảo nghiệm đối với hắn, Hạ Lăng Vân hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói với Tuyết Hoa: "Tuyết Hoa, phụ thân ngươi là một người mạnh mẽ, lại vô cùng sủng ái ngươi, sẽ bồi dưỡng ngươi thành cửu vĩ thiên hồ. Ngươi hãy quên ta đi." Hắn quyết định phải rời khỏi, dù Hạo Linh Tiên Tôn hứa hẹn rất nhiều. Nhìn qua trí nhớ của Tuyết Hoa không tốt lắm, nếu không có ai nhắc nhở nàng sẽ quên đi hắn, cho nên nàng sẽ không thương tâm quá lâu.
Tuyết Hoa từng nghĩ, nếu như hắn phải lựa chọn nàng và trách nhiệm, hắn chọn ai? Nhiều lần nàng tự hỏi, cảm thấy hắn sẽ lựa chọn trách nhiệm của bản thân.
Nhưng khi chính tai nghe hắn lựa chọn, Tuyết Hoa lại vô cùng thương tâm, nghẹn ngào nói: "Tiên Quân, ta không muốn rời khỏi người, không muốn quên người."
Hạo Linh Tiên Tôn yêu thương nói: "Tuyết Hoa, con muốn lựa chọn Hạ Lăng Vân chiếu cố con vài năm, rời bỏ phụ thân?"
Phụ thân xấu, rõ ràng nói rõ ở trong mộng, vậy mà còn giả bộ hỏi nàng.
Hai mắt Tuyết Hoa ngập nước nhìn phụ thân nói: "Con không nỡ rời xa người, cũng không nỡ rời xa Tiên Quân." Nàng cũng tiến thoái lưỡng nan cho nên nàng hiểu nỗi khổ của Tiên Quân.
Hai mắt tràn ngập tình cảm nhìn Tuyết Hoa một lần nữa, Hạ Lăng Vân chắp tay hỏi, "Tiền bối, xin hỏi vãn bối làm cách nào mới có thể rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh? Vãn bối muốn hỏi một chút, hảo hữu của vãn bối Đạo Nguyên và nhị đệ tử của hắn Lâm Vân Phàm, nữ đệ tử Lệ Quân Hoa còn sống hay không, bọn họ có thông qua được thí luyện?" Đều thí luyện, hắn cảm thấy chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh chắc sẽ không nỡ nhìn tu sĩ vì thí luyện mà chết đi.
Hạo Linh Tiên Tôn khẽ tiếc nuối đáp, "Người đi ra ngoài Thái Nguyên Cung, bên ngoài là hải đảo. Ngươi tiến vào Thái Nguyên Cung thế nào, thì cứ đi ra mặt biển. Tần Đạo Nguyên, Lâm Vân Phàm, Lệ Quân Hoa ba người đều thông qua thí luyện, bọn họ cũng lựa chọn rời đi. Bọn họ đã đi rồi. Ngươi là người cuối cùng." Những người này còn vương vấn quá nhiều chuyện thế tục, cho nên không muốn ở lại... Thái Hư Huyễn Cảnh để đạt thêm thành tựu.
Hạ Lăng Vân vừa mừng vừa sợ, "Cảm ơn tiền bối cho biết."
Không bỏ qua Tuyết Hoa, hắn nói: "Tuyết Hoa, ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi hãy nghe lời phụ thân mình..., cố gắng tu luyện, sớm chút trở thành Cửu vĩ thiên hồ."
"Tiên Quân, người thật sự không quan tâm ta nữa?" Tuyết Hoa đau khổ nói, trong lòng trào dâng bi thương trước nay chưa từng có.
"Tuyết Hoa, ta rất muốn quan tâm ngươi, nhưng ta phải có trách nhiệm của mình, ta không thể ở lại đây với ngươi. Chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh là phụ thân ngươi, người sẽ dạy bảo ngươi tốt hơn so với ta."
Hạ Lăng Vân dịu dàng khuyên nhủ, gương mặt anh tuấn tràn ngập thương cảm. Đối với Tuyết Hoa, hắn toàn tâm toàn ý coi nàng là nữ nhi mà yêu thương chiều chuộng. Bây giờ đột nhiên vĩnh viễn mất nàng, dù biết nàng ở cạnh phụ thân sẽ tốt hơn, nhưng hắn vẫn không nỡ bỏ. Về sau Thái Hư Huyễn Cảnh sẽ còn xuất hiện, khi đó, nếu như hắn còn sống, hắn nhất định sẽ tiến vào tìm nàng, vĩnh viễn ở trong ảo cảnh với nàng.
"Oa oa hu hu hu~~" Hai mắt Tuyết Hoa ngập nước nhìn Hạ Lăng Vân, nam thần của nàng, đồ nhẫn tâm...
Không đành lòng nhìn nữ nhi đau khổ, Hạo Linh Tiên Tôn lấy một chiếc vòng tay đeo vào tay trái nàng nói: "Cái này là vòng tay Như Ý, là pháp khí trữ vật cao cấp, phụ thân dùng thiên ngoại tinh kim thượng cổ rèn thành, trong lúc rèn còn cho sợi lông của con và Lệ Nhi, trừ con và Lệ Nhi ra thì không ai có thể sự dụng."
Thu hồi linh lực để Tuyết Hoa biến thành dáng vẻ hò ly, hắn buông nàng xuống, nói: "Con hãy đi cùng Hạ Lăng Vân, Thái Hư Huyễn Cảnh không thích hợp với người trẻ tuổi," Vòng tay Như Ý đúng như tên gọi, sẽ tự động biến hóa phù hợp với dáng người.
Sau đó Hạo Linh Tiên Tôn nhìn Hạ Lăng Vân uy hiếp nói: "Hạ Lăng Vân, bí mật bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh, ngươi không thể công khai ở đại lục Ngũ Nguyên. Ta giao Tuyết Hoa cho ngươi, nếu ngươi tổn thương con bé, ta sẽ không từ thủ đoạn phá hủy đại lục Ngũ Nguyên, cho người thần hồn câu diệt!"
Hạ Lăng Vân lập tức ôm quyền thi lễ, nghiêm túc thề: "Tiền bối yên tâm, vãn bối dùng tính mạng đảm bảo, giữ kín bí mật trong Thái Hư Huyễn Cảnh, tuyệt đối không làm tổn thương Tuyết Hoa."
"Phụ thân, nữ nhi bất hiếu." Tuyết Hoa kích động nói, hai móng vuốt nắm chặt áo khoác phụ thân.
"Thái Hư Huyễn Cảnh tuy rất tốt, nhưng đối với con và Lệ Nhi hai nữ hài tử còn trẻ như vậy giống như là lồng giam hoa lệ. Đều ra bên ngoài trải nghiệm đi, tương lai Thái Hư Huyễn Cảnh vẫn có thể xuất hiện ở đại lục Ngũ Nguyên, đến lúc đó các con trở về. Phụ thân tin tưởng lúc đó, con và Lệ Nhi đã giải quyết xong chuyện trần duyên rồi, có thể an tâm tu luyện trong ảo cảnh, rồi cùng phi thăng."
Hạo Linh Tiên Tôn cúi người vuốt ve đầu nhỏ của Tuyết Hoa, dùng tinh thần lực truyền tống cho Tuyết Hoa một ý niệm: "Tuyết Hoa, bên trong vòng tay Như Ý có rất nhiều đồ cưới phụ thân dành cho con, nhưng mà đừng lấy ra khoe khoang, bên trong vòng tay như ý có bày pháp trận truyền tống định vị, nếu như con không còn lưu luyến với thế giới bên ngoài, có thể trực tiếp khởi động pháp trận trở lại bên cạnh phụ thân, nhưng mà vào được thì không thể dễ dàng rời khỏi, con phải dùng cẩn thận."
"Phụ thân..." Tuyết Hoa cảm kích mà nhìn phụ thân. Tình thương của phụ thân cao như núi, phụ thân đã tính toán hết toàn bộ cho nàng và Lệ Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.