Hộ Mỹ Cuồng Y

Chương 8: Căn bệnh kỳ lạ




Dịch: Sếu
"Đúng như vậy, đây không giống như triệu chứng cảm của bệnh phổi, cũng không giống như những loại bệnh thông thường hiện nay, nhưng xem những biểu hiện này, thật sự là không thể tưởng tượng được."
"Tôi cũng đã xem qua bệnh án của đứa bé này, cũng không có phát hiện ra bệnh di truyền nào xuất hiện, kiểm tra qua thân thể một chút, giống như là người bình thường, hết sức kỳ quái."
“Hệ hô hấp mười phần bình thường, những bộ phân khác cũng không có vấn đề gì quá lớn, vấn đề quy nhất chính là tâm trạng đứa bé này rất không ổn định,  tựa hồ đang chịu một chuyện gì đó cực kỳ hoảng sợ, có thể nói đây là tâm lý có vấn đề."
"Nhưng mà tâm lý có vấn đề có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy sao? Sốt cao không lùi, tim đập liên tục, hô hấp khó khăn, sắc mặt trắng bệch, quan sát thế nào đều thấy không bình thường chút nào.”
Rất nhiều bác sĩ giáo sư nghị luận ầm ĩ, biểu đạt quan điểm của chính mình, nhưng đều không có cách nào biết cô bé này đến cùng là mắc bệnh gì, quả thực phải bó tay.
"Bác sĩ Tô, cô là bác sĩ khoa nhi giỏi nhất trong giới, chẳng lẽ cô cũng không có cách nào biết con gái của tôi rốt cuộc mắc bệnh gì sao?" Phu nhân đứng bên cạnh sắc mặt lo lắng hỏi Tô Tuệ Cầm.
Tô Tuệ Cầm nhíu nhíu mày: “Đứa bé này triệu chứng rất kỳ quái, tạm thời không có cách nào đoán được cô bé mắc bệnh gì, phỏng chừng còn phải kiểm tra lại mất một khoảng thời gian mới được."
"Đợi thêm một khoảng thời gian nữa kiểm tra lại, xem chừng cũng không giải quyết được gì, còn có đứa bé gái đó ba giờ nữa sẽ chết." Bỗng nhiên, có một âm thanh uể oải ở bên cạnh vang lên.
Mọi người ở nơi này cũng giật mình, quay đầu nhìn qua, thế mà lại nhìn thấy một tên con trai trẻ tuổi bận đạo bào đứng bên trong phòng bệnh, cũng không biết hắn xuất hiện ở đây từ lúc nào.
"Thằng nhãi đó từ đâu xuất hiện còn ở chỗ này quấy rỗi nữa, chỉ giỏi nói chuyện giựt gân. Có ai không, lập tức đem hắn đuổi ra ngoài, chỗ này là nơi trọng yếu, không phải ai cũng có thể vào được."
Viện trưởng Trương nổi giận, ở thời điểm hiện tại này, tất cả mọi người đều đang khẩn trương, nhưng mà vẫn có người ở nơi này quấy rối, nói con gái nhà người ta ba giờ nữa chết, đây không phải là có mục đích làm người khác tức giận sao?
Tô Tuệ Cầm đưa mắt nhìn sang, nhất thời ngưng thở, bởi vì người nói chuyện cũng là Đường Thiên, không nghĩ tới hắn cùng đi theo mình bước vào phòng bệnh này.
"Viện trưởng Trương, không có ý gì đâu,  chàng trai này là người nhà của tôi, tôi vừa mới đi ra trạm xe lửa chính là vì đón hắn, không nghĩ tới hắn cũng theo tôi đi đến nơi này." Tô Tuệ Cầm nói xin lỗi.
Nghe nói như thế, cơn tức giận của Viện trưởng Trương giảm không ít: "Thì ra là người nhà của bác sĩ Tô, bất quá chỗ này chính là nơi trọng yếu của bệnh viện, không thể để cho hắn ở chỗ này tùy tiện chạy tới chạy lui được, tốt nhất là tìm người đưa hắn đi ra ngoài chờ đi."
"Tốt thôi, muốn đuổi tôi đi cũng không sao? Tôi dám khẳng định, không cần biết các người dùng bất kỳ phương pháp nào cũng không cứu được cô bé này, bởi vì cô bé này căn bản không phải mắc những loại bệnh thông thường."
Đường Thiên thản nhiên nói.
"Chàng trai trẻ ở nơi này mà còn nói khoát không biết ngượng, người nào không biết đây không phải là bệnh thông thường, người sáng suốt đều nhìn thấy, chẳng lẽ còn cần cậu nói cho chúng tôi biết sao?"
"Toàn bộ người ở đây đầu là giáo sư chuyên ngành, được coi là những bác sĩ giỏi nhất của thành phố Thiên Hải, chúng tôi đều không có cách nào nhìn ra bệnh gì, chẳng l3x cậu có biện pháp sao?"
"Chỉ là một thằng nhóc chưa dứt sữa thì không nên ở chỗ này quấy rối, nhanh đi ra ngoài đi, đừng cản trở chúng tôi chữa trị, lỡ xảy ra chuyện gì cậu có đủ khả năng gánh được sao? Đừng cho rằng câu là người nhà của bác sĩ Tô, thì có thể ở nơi này ăn nói bậy bạ."
Một nhóm Chuyên gia - Giáo sư quát lớn, dáng vẻ bất mãn với Đường Thiên ở chỗ này ăn nói bậy bạ, bọn họ đều không có cách nào nhìn ra bệnh, thế mà thằng nhãi này còn dám ở chỗ này nói khoát không biết ngượng, thật sự rất đáng giận.
"Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đem thằng nhãi ranh này đuổi đi, đừng để cho hắn ở nơi phòng bệnh nặng này đi dạo." Viện trưởng Trương cứng rắn, trực tiếp kêu mấy tên bảo vệ tới, muốn đem Đường Thiên đuổi đi.
Đột nhiên, Thị Ủy Bí Thư Xương Triết Văn đang đứng bên cạnh nói: "Người trẻ tuổi, nghe lời cậu nói, tựa hồ đối với loại bệnh này câu có thể trị được, không biết cậu có ý kiến gì để chữa trị bệnh này?"
"Bí Thư Xương, bất quá chỉ là một thằng nhãi nói bậy bạ thôi, tôi cảm thấy không nên tin thì tốt hơn." Viện trưởng Trương uyển chuyển nhắc nhở, trong lời nói mang ý là bọn họ nhiều Chuyên gia - Giáo sư đang đứng ở chỗ này, chẳng kẽ còn không bằng thằng nhãi này sao?
Xương Triết Văn quơ tay nói: "Viện trưởng Trương, nói vậy cũng không đúng, dù sao cũng là thảo luận, nếu như nghe người trẻ tuổi kia nói không chừng chúng ta có thu hoạch ngoài ý muốn thì  sao." 
Xương Triết Văn tự nhận đã nhìn qua rất nhiều loại người, nhìn thấy Đường Thiên xuất hiện tại thời điểm này, liền biết đối phương tuyệt đối không phải loại người tới quấy rối, trong ánh mắt ánh lên một tia tự tin, cũng không phải loại người cần phải giả tạo gì.
Chuyện quan trọng hơn là, ở đây nhiều bác sĩ đến như vậy đều bó tay, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng con gái của mình đã chết, cho nên Xương Triết Văn cảm thấy cần phải đánh cược một lần, nghe chàng trai trẻ này nói như thế nào.
"Đường Thiên, anh rốt cuộc biết đứa bé gái đó bệnh gì sao?" Tô Tuệ Cầm nhìn Đường Thiên đang đứng trước mặt hỏi.
Đường Thiên gật đầu, nói: "Nếu như tôi đoán không sai, chắc hẳn đứa bé gái đó đang bị quỷ đe dọa, tổn thương bảy hồn sáu phách, dẫn đến tâm thần bất an, bị kinh sợ.
Lại thêm chuyện nơi này là bệnh viện, Âm khí cực nặng, mà thân thể cô bé này suy yếu, liền bị "quỷ hút khí" nhập vào người, hút Dương khí trên thân, dẫn đến việc độ ấm trên thân thể của đứa bé gái tăng nhanh chóng, hô hấp trở nên hỗn loạn."
“Hoang đường!”
Viện trưởng Trương nổi giận: "Tôi còn tưởng cậu có thể nói ra đó là chứng bệnh gì trong y học, không nghĩ tới cậu lại nói chuyện Quỷ Thần, quả thực cậu đang vũ nhục IQ chúng tôi, cậu nghĩ rằng chúng tôi từ nông thôn đến, sẽ bị cậu đem Quỷ Thần ra lừa gạt sao?”
Những người khác đang buồn cười nhìn lấy Đường Thiên, coi như thật sự có Quỷ Thần, cũng không cần đứng ở nouw này nói vớ vẩn, thật cho là IQ bọn họ thấp à, trách không được trên người mặc đạo bào, nguyên lai là một tên lừa gạt.
“Không tin cũng không sao, tôi cũng không rảnh để ý đến những chuyện này, tôi đã nói đến như vậy rồi, tôi bây giờ sẽ rời đi, về sau cô bé này có chết cũng đừng có trách tôi.” Đường Thiên cũng không thèm để ý những người không tin mình, muốn xoay người rời đi.
Xương Triết Văn giơ tay ngăn cản nói: “Chờ một chút, chàng trai trẻ này, cậu nói nhiều như vậy, tựa hồ nghe cũng có một chút đạo lý, nhưng tôi cần hỏi cậu một việc, cậu có biện pháp cứu sống con gái tôi sao?"
Nói thật, Xương Triết Văn cũng không tin những chuyện Quỷ Thần này, cảm thấy đây là một chuyện vô nghĩa, nhưng  có biện pháp có thể cứu sống con gái của mình, một tia hi vọng hắn cũng không muốn bỏ qua.
"Đương nhiên là được." Đường Thiên gật đầu nói "Nhưng mà, muốn tôi chữa trị cái giá đó không hề rẻ, một lần một triệu!"
Có một bác sĩ lập tức kêu lên: "Một lần một triệu, tên này có phải điên rồi không! Có phải ai làm Thần côn* đều đoạt tiền giống như cậu sao?" Tuy bọn họ là bác sĩ tại bệnh viện lớn, phúc lợi cũng rất cao, nhưng làm quanh năm suốt tháng có được một triệu hay không là điều khó nói.
(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Rõ ràng là tên nhãi ranh này trị liệu một lần một triệu, quả thực không kém ăn cướp là mấy!
Tô Tuệ Cầm cũng im lặng, mặc dù cô biết tên này là một tên tham tiền, cùng ông nội mình là một loại, nhưng không nghĩ tới tên này lại sử dụng chiêu Sư Tử Ngoạm, quá khoa trương.
“Một triệu?” Xương Triết Văn cũng kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Đường Thiên lại dám mở miệng đòi cái giá này.
Viện trưởng Trương cắn răng nói: "Tên nhãi này thật giỏi, đừng tưởng rằng cậu là người thân của bác sĩ Tô mà chúng tôi không dám bắt cậu, nếu để cho cậu ở chỗ này lừa đảo, đừng trách tôi ném cậu vào cục cảnh sát."
"Aizz, đầu năm nay nói thật cũng không ai tin, đã vậy các ngươi còn nói tôi lừa đảo, như vậy tôi nên rời đi thôi." Đường Thiên lắc đầu, không có chút nào quan tâm chuyện này nữa. 
Nhìn thấy Đường Thiên tựa hồ muốn xoay người rời khỏi, phu nhân đứng ở bên cạnh nhất thời gấp gáp hô: "Chờ một chút, một triệu tôi sẽ đưa cho cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.