Hộ Mỹ Cuồng Y

Chương 6: Biến thành thái giám




"Giỏi cho thằng nhãi này, không nghĩ tới mày lại là người luyện võ, trách không được mày không biết sợ hãi là gì."
Gã đàn ông bận áo thung ba lổ lồm cồm từ dưới đất đứng dậy, oán độc nhìn lấy Đường Thiên: "Nhưng cho dù mày muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân thì còn chưa đủ tư cách, đừng tưởng rằng hiểu một chút võ liền có thể phách lối, biết không?"
"Nói như thế, các người muốn sử dụng bạo lực rồi?" Đường Thiên khó chịu nói.
Gã đàn ông bận áo lót xoa tay thành quyền, dữ tợn nói: "Ông đây lười cùng mày nói nhảm nhiều như vậy, anh em đâu lên cho tao, tao muốn đánh nó bệnh liệt nữa người, nhớ tuyệt đối không được đánh chết!"
"Dạ, đại ca!"
Một đám côn đồ trên tay cầm thanh sắt, vẻ mặt hung thần ác sát, giống như bầy sói đói bao vây xung quanh, nếu như bị những thanh gậy tròn này đánh trúng, hơi dùng sức một chút, đầu có thể bị đánh vỡ.
Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn hai người cũng giật mình, coi như Đường Thiên thân thủ lợi hại đi chăng nữa, nhưng là đối mặt những tên lưu manh có hung khí nhiều như vậy chỉ sợ cũng chịu không được a.
Nhưng một giây sau đó, hai cô trợn mắt há hốc mồm, bởi vì Đường Thiên vọt thẳng vào giữa đám người, tốc độ nhanh như chớp chiêu thức quỷ dị, khiến người ta cơ hồ không cách nào phản ứng kịp.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trong ngõ cụt liên tục vang lên vài tiếng trầm đục, Đường Thiên xuất chiêu như điện, mà cực kỳ độc ác, góc độ xảo trá, toàn hướng vào bên trong đũng quần của những tên lưu manh này mà đá vào.
"A a a!" Những tên lưu manh này lập tức phát ra âm thanh như giết heo kêu thê thảm, sắc mặt trắng bệch, lấy tay che đũng quần chính mình, cứ như vậy ngã trên mặt đất, dường như có tiếng đồ vật răng rắc một tiếng rồi vỡ vụn, cây gậy kim loại cũng "keng" một tiếng rơi xuống mặt đất xi măng phía trước.
Chỉ là trong chớp mắt mà thôi, những tên này lưu manh đã không còn có lực công kích nữa, toàn bộ đều ngã trên mặt đất, ôm đũng quần hô to không thôi.
Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn sắc mặt hai người đều cổ quái, nhìn đến cảnh tượng như thế này, cả người đều cảm thấy đau nhức, đàn ông mà bị đá vào bên trong chỗ kia, quả thực là sống không bằng chết.
“Mày, mày!” Gã đàn ông bận áo lót hoảng sợ đến đái trong quần, hắn không nghỉ tới chính mình nhiều huynh đệ như vậy thế mà đều không ngăn cản nỗi Đường Thiên, cái chân kia thật sự là quá độc ác, nhìn tới đó toàn thân hắn đều run rẩy. 
Đường Thiên nắn bóp đôi tay, đi đến trước mặt gã đàn ông bận áo lót, cứ như vậy mà nhìn xuống hắn: "Hiện tại vấn đề này ngươi làm chủ hay là đến phiên ta làm chủ?"
“Đại ca, toàn bộ ngươi làm chủ, ngươi làm chủ. Ta có mắt như mù, tha ta lần này đi, tha cho ta lần này đi.” Gã đàn ông bận áo lót run rẩy nói, cầu xin tha thứ không ngùng.
Đường Thiên cười lạnh nói: “Tha cho ngươi lần này? Ngươi còn dám nói a, vậy nếu lão bà ta bị các người bắt đi, các ngươi có phải chăng tha cho cô ấy?"
“Chuyện này, chuyện này!” Gã đàn ông bận áo lót không phản bác được, vốn bọn họ đang ở thế thượng phong nhưng làm sao lại thông qua Đường Thiên, không dằn vặt đến chết thế là tốt rồi.
Đường Thiên cứ như vậy nhìn lấy hắn: "Dám đụng đến lão bà ta, cũng chỉ có hai lựa chọn, một là chết, một là biến thành thái giám, hiện tại tâm tình ta đang tốt, hôm nay các ngươi thì không cần chết, biến thành thái giám là được.
Việc này không phải đúng lúc sao? Các ngươi hình như rất thích khi dễ, ép buộc nữ nhân sao? Vậy ta có thể để các ngươi về sau không còn loại năng lực này, các ngươi có phải hay không cảm kích ta?"
“Không, không!” Gã đàn ông bận áo lót hoảng sợ sắc mặt liền trắng bệch, hắn xoay người chạy, cũng mặc kệ những người huynh đệ kia, đối với Đường Thiên bây giờ hắn thật sự hoảng sợ, hắn căn bản không có cách nào suy nghĩ chuyện gì.
Phanh một tiếng, không đợi hắn chạy xa, Đường Thiên di chuyển quỷ dị đến cạnh hắn, trong nháy mắt giơ một chân đá trúng đũng quần hắn, thời điểm đó thì đồ vật đó cũng vỡ vụn.
“A!” Gã đàn ông bận áo lót kêu thảm một tiếng, dây thần kinh toàn thân đều đau đớn mà co rút lại, hoàn toàn mất đi khí lực, hai tay che đũng quần, ngã trên mặt đất.
Miệng hắn sùi bọt mép, toàn thân rung rẩy, trực tiếp choáng váng muốn ngất đi.
Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn đều hít sâu một hơi, xem ra gã đàn ông bận áo lót đời này đều xong, trứng đã bị Đường Thiên đá nát tại chỗ, muốn làm đàn ông bình thường về sau đều rất khó. 
Nhưng mà hai cô vẫn không cảm thông chút nào, nếu như không có Đường Thiên ra tay đánh bọn họ, thì chỉ sợ hai cô đã bị những tên lưu manh này bắt đi, khẳng định sẽ phát sinh một số chuyện không tưởng tượng nổi.
“Đường Thiên, anh quá manh động, thế mà thương tổn nhiều người như vậy, hay  anh muốn cảnh sát bắt anh hả gì?” Tô Tuệ Cầm có chút lo lắng bắt đầu hỏi cái này.
Đường Thiên cười cười: “Chính là tôi lo lắng chuyện này nên tôi mới dụ những người này chạy đến ngõ cụt này, chung quanh lại không có máy theo dõi, vừa vặn giáo huấn bọn họ một chút."
Cái gì?
Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn đồng thời giật mình, trách không được Đường Thiên rõ ràng có năng lực đánh bại những người này, nhưng hết lần này tới lần khác đem đối phương dẫn tới nơi này, xem ra sớm đã sớm có tính toán, hẳn đây là anh ta muốn diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng những tên lưu manh này thật thảm, bọn họ không thể nghĩ tới lại đụng phải một tên hung tàn quái vật, không những không thể thành công, ngược lại bị Đường Thiên đá cho phế một chân, về sau muốn trở thành đàn ông không thể nào làm được. 
Bất quá, đây cũng là làm nhiều việc ác nên tất lãnh hậu quả.
“Đừng lo lắng, vụ việc này tôi sẽ xử lý, cam đoan sẽ không để cho hai người gặp phiền phức gì." Trọng Hiểu Mạn trầm giọng nói, tiếp đến cô lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Mười mấy phút sau, bên ngoài ngõ hẻm thế mà xuất hiện mười mấy chiếc xe Mercedes màu đen, tiếp đến đi ra mười mấy người mặc tây trang màu đen trong như những người hộ vệ, tựa như được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh chóng quyết đoán.
“Đưa những tên lưu manh này toàn bộ bắt về, chậm rãi thẩm vấn.”
Bên trong đôi mắt đẹp của Trọng Hiểu Mạn lộ ra một tia sát khí.
“Dạ, Đại tiểu thư.” Những tên hộ vệ này hành động nhanh gọn, đem từng tên lưu manh bắt lại, ném vào bên trong xe Mercedes.
Trọng Hiểu Mạn nói với Đường Thiên: “Lần này thật sự là cám ơn anh, bằng không việc này tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.”
“Không cần khách khí, cô lấy thân báo đáp là được.” Đường Thiên cười tủm tỉm nói.
Trọng Hiểu Mạn im lặng, người cũng thật là, chuyện này có cần nói trực tiếp như vậy không?
"Không cần cảm ơn hắn, bảo vệ phụ nữ là bổn phận của đàn ông các ngươi biết không? Thế mà còn muốn đòi thù lao?" Đôi mắt đẹp của Tô Tuệ Cầm trừng Đừng Thiên một cái.
Đường Thiên gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, các ngươi đều là lão bà ta, nói mấy chuyện này thật là thấy tổn thương tình cảm."
“Ai, ai là lão bà của ngươi.” Khuôn mặt Tô Tuệ Cầm đỏ bừng, lắp bắp nói, mà Trọng Hiểu Mạn nghe được lời nói to gan như vậy, khuôn mặt cũng không khỏi hơi đỏ lên.
Đường Thiên kỳ quái nói: “Thì là hai người các ngươi, vừa nảy không phải chúng ta đã ôm qua sao? Đã sớm tiếp xúc thân mật, yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm chuyện này." Hắn vỗ vỗ lồng ngực, cam đoan nói.
Gánh chịu trách nhiệm cái rắm? Tô Tuệ Cầm cắn răng, bộ ngực đầy đặn cũng không khỏi kích động run rẩy mấy cái, đối với loại da mặt dày như Đường Thiên, cô cũng không còn cách nào nói.
Trọng Hiểu Mạn bỗng nhiên nghĩ đến một việc, khuôn mặt đỏ lên, tên bại hoại này cố ý đem hai người bọn họ ôm đi, chắc chuyện này không phải là cố ý, vậy hắn muốn chiếm tiện nghi gì của các cô? Nếu theo lời hắn nói, vậy chẳng phải là cô lỗ lớn sao?
Đinh linh linh
Bỗng nhiên, tại thời điểm yên tĩnh trong ngõ hẻm, vang lên tiếng chuông điện thoại di động êm tai.
“Hỏng bét, bệnh viện tội gọi điện thoại tới, có cấp cứu" Tô Tuệ Cầm cầm điện thoại lên, nói nhỏ vài câu, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.