Hộ Mỹ Cuồng Y

Chương 4: Thành phố Thiên Hải




“Cô gái xinh đẹp, thật không cân nhắc gả cho ta sao?” Đến thành phố Thiên Hải, hai người Đường Thiên và Trọng Hiểu Mạn cùng nhau đi ra từ tàu điên ngầm, ngược lại toàn bộ hành lí đều được một mình Đường Thiên cầm, bất quá hành lí Trọng Hiểu Mạn cũng không nhiều, cũng chỉ có một cái túi.
Đôi mắt đẹp trong sáng của Trọng Hiểu Mạn liếc Đường Thiên một cái, đâu có người nào vừa gặp mặt liền cầu hôn ngay, cô tức giận nói: “Muốn lấy tôi cũng không có đơn giản như vậy, nếu trên người anh không có một tỷ thì đừng nghĩ đến chuyện này.”
“Thật hay giả? Nếu trên người tôi có một tỷ thì có thể lấy cô được sao?” Đường Thiên rất là hưng phấn, hình như kiếm được một tỷ với hắn mà nói đó cũng không tính là gì cả.
“Đương nhiên là thật.” Bàn tay trắng nõn như ngọc của Trọng Hiểu Mạn nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc trước trán, mỉm cười, miệng lộ ra hàm răng trắng như tuyết, hiện ra phong tình vạn chủng, làm cho đàn ông bên cạnh đều ngây ngốc nhìn.
Cô không thể tin Đường Thiên có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cho nên liền cố ý nói số tiền lớn đến như vậy, người bình thường vĩnh viễn không cách nào kiếm được số lượng đó, để thiếu niên này chết cái ý niệm kia đi.
“Là thật liền tốt, chờ sau khi tôi kiếm được một tỷ về, liền tới nhà hỏi cưới.” Đường Thiên rất là hài lòng nói, hắn nhìn Trọng Hiểu Mạn từ trên xuống dưới, dáng người đầy đặn, chân thon dài, không có chỗ nào mà không phải là cực phẩm, quan trọng nhất vẫn là xử nữ trắng tinh không tì vết, quả nhiên rất thích hợp làm vợ của hắn.
Nhìn đến ánh mắt trần trụi của Đường Thiên, trái tim của Trọng Hiểu Mạn không khỏi có chút bối rối, khuôn mặt ửng đỏ, tên nhãi này thật sự có thể kiếm được một tỷ sao? Nếu thật có thể kiếm được, chẳng phải mình sẽ gả cho hắn ta sao?
Nhưng vừa đảo mắt nghĩ, đối với người bình thường mà nói, nếu như không có bối cảnh thâm hậu, may mắn ngập trời, quả thực muốn kiếm một tỷ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
“Chờ ngươi kiếm được một tỷ rồi nói sau.” Trọng Hiểu Mạn gắt giọng, hai người một bên nói, chân lại bước nhanh ra khỏi nhà ga.
Đường Thiên bỗng nhiên bước nhanh về phía trước: “Nhìn kìa, vợ lớn tôi tới đón tôi.”
Trọng Hiểu Mạn cũng giật mình, nhìn về hướng Đường Thiên chỉ, lập tức phát hiện có một đại mỹ nữ trước nhà ga trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mỹ nữ này cao một mét bảy mươi hai, dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi trắng và quần bò màu xanh lam, khuôn mặt xinh đẹp đeo cặp kính nhìn vô cùng tri thức, lộ ra vẻ thành thục mê người.
Đặc biệt là áo sơ mi bó sát người hoàn toàn tôn lên dáng người tuyệt mỹ ấy, lại thêm một đôi thon dài chân, đúng là người đẹp trong mộng của rất nhiều nam nhân, hận không thể lập tức chinh phục.
“Người này đúng là Tô Tuệ Cầm thật sao?” Trọng Hiểu Mạn trừng to đôi mắt đẹp, chỉ một thoáng cô đã nhận ra người đẹp trước mặt là Tô Tuệ Cầm không sai vào dâu được.
Cô không nghĩ hắn nói là thật, hắn đích thật đã nhìn ra vẻ đẹp của Tô Tuệ Cầm.
“Vợ à, tới đây nhanh lên.” Đường Thiên cười hì hì đi lên, đàn ông xung quanh nghe được câu này trái tim tan nát, đại mỹ nhân thế này mà đã lấy chồng, thật sự là quá phung phí.
Tô Tuệ Cầm vốn đang vô cùng cao ngạo, nghe đến mấy câu này, phịch một cái khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu nóng lên: “Tiểu quỷ, ai là vợ của cậu, không được gọi bậy, biết không?” Cô là một người con gái nhà lành bị một người trước mặt mọi người gọi vợ, cô cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
“Ông nội cô đều muốn hứa gả cô cho tôi, cô không phải vợ của tôi thì là ai?” Đường Thiên cười hì hì nói.
Tô Tuệ Cầm cắn răng: “Người nào quản chuyện của ông nội hỗn đản kia, tóm lại chuyện này tôi không đồng ý, cậu chết cái ý niệm này đi.”
“Thật là khiến người ta thương tâm, chúng ta đều từng ở cùng một chỗ tắm rửa, tất cả mọi người thẳng thắn gặp nhau, chẳng lẽ chuyện này cô đều quên sao?” khuôn mặt Đường Thiên một dạng thương tâm, dường như Tô Tuệ Cầm giống đàn ông phụ tình.
Đàn ông Bên cạnh đều ước ao ghen tị, thế mà cùng đại mỹ nữ dạng này tắm rửa chung một chỗ, trời của tôi, khẳng định là còn làm những chuyện mờ ám nữa cơ, loại nam nhân hạnh phúc này cần phải bị trời đánh!
Tô Tuệ Cầm phịch một cái khuôn mặt đỏ lên: “Đó là chuyện khi còn bé, chớ nói nhảm.”
“Vậy liền nói một chút chuyện sau khi lớn lên đi.” Đường Thiên cười tủm tỉm nói ra.
Tô Tuệ Cầm gấp: “Vậy cũng đừng nói.” Người nào biết hỗn đản này sẽ nói nhảm cái gì ra, chung quanh còn nhiều người như vậy, muốn là nói ra cái tai nạn gì xấu hổ, thì thật sự là mất mặt chết.
Đột nhiên cô nhìn sang mỹ nữ đang đứng cạnh Đường Thiên, thầm nghĩ trong lòng đến cùng là gạt được từ chỗ nào vậy, đã thế cô còn biết bản tính của tên tiểu bại hoại này, giống hệt một tên hỗn đản. Sắc dục ngập trời, đơn giản cũng chỉ là một tên tiểu lưu manh, là cái loại xấu đến chảy mủ.
“Cô khỏe không, tôi tên Trọng Hiểu Mạn, lần trước đã gặp ở bệnh viện một lần.” Hình như nhìn thấy ánh mắt của Tô Tuệ Cầm, Trọng Hiểu Mạn duỗi ra bàn tay trắng nõn của mình ra rồi rất tự nhiên mà giới thiệu.
Tô Tuệ Cầm cũng nhanh nhẹn bắt tay, đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, cô có phải là Trọng Hiểu Mạn là Tổng giám đốc của công ty châu báu Lan Sinh ở thành phố Thiên Hải này cô được mệnh danh là người phụ nữ mạnh mẽ.”
“Quá khen, tôi cũng chỉ là một thương nhân hơi nhiều tiền thôi, sao so được với việc vĩ đại chăm sóc người bệnh của Tô tiểu thư.” Trọng Hiểu Mạn cười khanh khách.
Tô Tuệ Cầm cũng cười cười: “Nếu nói như vậy, Mạn tiểu thư là nhà từ thiện nổi tiếng ở Thành Hải này, cũng không biết đã xuất bao nhiêu tiền để cứu mấy đứa trẻ mồ côi, sao có thể so với mấy việc khám bệnh nhỏ nhoi của tôi.”
Hai người đang còn có ý định hàn huyên một phen, bỗng nhiên có một gã đàn ông ở giữa đám người xông ra, vừa vội vàng nhưng hình như lại rất lo lắng, vậy mà thoáng cái thì liền đụng phải Trọng Hiểu Mạn.
“Cô gái, thật xin lỗi, tôi có chút việc gấp đã va vào cô, nên đi trước.” Nhìn bộ dáng vội xin lỗi của gã đàn ông kia, sau khi đụng Trọng Hiểu Mạn cái, liền muốn quay người rời đi.
Đùng một cái, Đường Thiên bắt lấy cổ tay của gã đàn ông kia, nói: “Muốn đi, có thể được, nhưng mà trước tiên phải bỏ cái túi xách màu đỏ trong tay ngươi xuống, đây là đồ của tôi.”
Cái gì?
Hai người Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn cùng nhau giật mình, theo phương hướng của Đường Thiên chỉ mà nhìn qua, thì liền phát hiện trên tay nam thanh niên trẻ tuổi ấy đang cầm túi xách màu đỏ.
Trọng Hiểu Mạn giật nảy cả mình, thần sắc vô cùng khẩn trương, bởi vì chiếc túi màu đỏ này là châu báu quý giá của công ty cô, giá trị ngàn vạn trở lên, nếu bị mất thì quả là chuyện không thể xem thường.
“Buông tay, mau buông tay, đau quá!” Người đàn ông trẻ tuổi kêu lên một tiếng rất thảm, thủ đoạn của hắn bị Đường Thiên phát hiện, cảm giác giống như chiếc đinh bị kìm nhổ ra vậy, làm sao cũng không thể tránh thoát, ngược lại đau muốn chết.
Đường Thiên cười cười: “Muốn trộm đồ ngay trước mắt tao, lá gan của thằng nhóc như mày không hề nhỏ.” Anh dùng tay không bắt lấy người đàn ông trẻ tuổi kia, chiếc túi đỏ được lấy lại, nhưng anh lại không có ý định buông tay.
“Thằng nhãi, dám khi dễ anh em của tao, mày muốn chết hả?” Một giọng nói thô tục vang lên từ phía bên cạnh, có người vạm vỡ, mặc áo màu đỏ, không biết đã đứng ở sau lưng Đường Thiên từ khi nào.
Mà bên cạnh gã còn có năm sáu tên đàn ông to lớn khác, cả người đầy bắp thịt, trên tay cầm vũ khí bằng kim loại, mặt mũi từng tên rất dữ tợn, hung tàn, nhìn chằm chằm vào Đường Thiên.
Mọi người xung quanh đều bị dọa đến gần chết, vội vàng quay đầu n đi, căn bản không dám tới gần đám người ở nơi này, thậm chí nhà ga bảo an ở gần đó cũng ko thèm để ý, dường như đã sớm quá quen thuộc với những chuyện này.
Tô Tuệ Cầm và Trọng Hiểu Mạn nhìn nhau bối rối, dù sao thì bị nhiều người đàn ông vạm vỡ vây quanh, trong tay đối phương còn cầm hung khí, tình huống như thế này quá xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.