Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 46:




Khi bọn Ly Ương tới thôn Hạnh Hoa đã là vào buổi tối, phần lớn người trong thôn cũng đã ngủ, cả thôn yên tĩnh, hết sức an tĩnh. Trăng sao sáng tỏ, thuyền còn chưa cập bờ, Ly Ương đã nhìn thấy bên bờ có bóng người chờ ở nơi đó. Xem ra Phi Mặc đã sớm thông báo cho những người này, chẳng qua là người này làm sao biết tối nay bọn họ sẽ tới đây?
Nghỉ ngơi một buổi chiều, tinh thần Phi Mặc hơi khôi phục được một chút, chẳng qua là thời điểm xuống thuyền vẫn cần Ly Ương đỡ tay.
Người nọ ăn mặc kiểu thư sinh, tựa hồ rất quen với Phi Mặc, nhìn thấy một màn Phi Mặc xuống thuyền, còn chưa có đối mặt cũng đã cười lên, chế nhạo nói: “Ai u, lúc nào thì trở nên sợ gió vậy rồi?”
Phi Mặc không nói gì, giương mắt nhìn đối phương một cái, người nọ liền lập tức ngưng cười.
“Khụ khụ, cái đó...” Bị ánh mắt Phi Mặc nhìn có chút sợ hãi, người nọ ho khan hai tiếng, ánh mắt liếc lên Ly Ương đứng ở bên cạnh Phi Mặc. Vẻ mặt khiến Ly Ương cảm giác toàn thân xúc động nóng nảy, có cảm giác bị nhìn xuyên qua.
“Tiểu sinh Lương Thanh Trì, người thôn Hạnh Hoa, năm nay 20, chưa từng lấy vợ, xin hỏi phương danh cô nương?” Khi toàn thân Ly Ương nổi da gà lên, Lương Thanh Trì đột nhiên cười hì hì nói. Cuối cùng, còn khiêu khích liếc mắt Phi Mặc bên cạnh.
“Ly Ương.” Đến tột cùng là bị Phi Mặc dạy hư rồi, hay là vẻ mặt của Lương Thanh Trì trước mặt này quá đáng đánh đòn, tóm lại lần đầu tiên Ly Ương có cảm giác không cần nói giống với Phi Mặc tiếc chữ như vàng.
Lương Thanh Trì giống như căn bản không phát hiện lãnh đạm trong khẩu khí Ly Ương, đang định nói tiếp cái gì, lại bị Phi Mặc vỗ đầu vai một cái.
“Còn không mau dẫn đường?” giọng của Phi Mặc vẫn bình thản, nhưng giữa lông mày đã toát ra chút không kiên nhẫn.
“Đúng, đúng.” Lương Thanh Trì bất đắc dĩ đáp hai tiếng, mang theo hai người vào thôn.
Thôn Hạnh Hoa quả nhiên như Phi Mặc đã nói, là một thôn nhỏ, hơn nữa còn là một thôn nhỏ không thể nào nhỏ hơn. Vừa đi vào thôn, Ly Ương đảo mắt qua, cũng đã nhìn thông suốt cả thôn. Thôn Hạnh Hoa này tính hết cũng chỉ có mười mấy gia đình, phần lớn cũng đã tắt đèn đi ngủ, chỉ có nhà lớn nhất phía đông nam còn có ánh sáng, đó chính là nhà Lương Thanh Trì.
Để hành lý thỏa đáng rồi, Ly Ương vào phòng Lương Thanh Trì an bài cho nàng. Trong phòng đã chuẩn bị nước nóng tốt trước thời gian, Ly Ương hơi rửa mặt một phen, liền nằm vật xuống giường nghỉ ngơi. Về phần Phi Mặc, hắn vừa vào cửa liền theo Lương Thanh Trì vào thư phòng.
“Nghĩ như thế nào lại đến chỗ ta? Còn thay đổi bộ dáng? Ta nói ngươi đổi lại bộ dáng còn chưa tính, làm gì cần phải giày vò mình thành bộ dạng cây non bị bệnh này?” Lương Thanh Trì ngồi ở trên ghế, hai chân tréo nguẩy, nhìn khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt của Phi Mặc từ trên xuống dưới, cợt nhả hỏi. Khi sáng tinh mơ hôm nay vào thư phòng thấy linh tước, hắn còn tự cho là ảo giác của mình.
Phi Mặc nhíu mày, tìm cái ghế ngồi xuống, “Ngươi tiêu dao ở Nhân giới đã lâu, ngay cả chút ánh mắt cũng bị mất?”
“Cái gì gọi là không có ánh mắt, ta...” Lương Thanh Trì chỉ nói một nửa, đột nhiên ý thức được không đúng, hai ba bước chạy đến bên cạnh Phi Mặc, nhấc cổ tay của hắn lên tìm tòi, thần sắc còn có mấy phần nhạo báng ban đầu bỗng dưng rét lạnh.
“Tại sao có thể như vậy?!” Lương Thanh Trì hoảng sợ nhìn chằm chằm Phi Mặc vẫn thản nhiên tự nhiên, tay phải nắm Phi Mặc đều không thể kiềm chế khẽ phát run lên, hắn thế nào cũng không nghĩ đến lại là tình huống như vậy!
Thu tay lại, Phi Mặc khẽ cười một cái, “Cho nên ta mới tới tìm ngươi.”
“Thua thiệt ngươi còn cười được! Ngũ tạng lục phủ trọng thương, tâm mạch còn dựa vào thuốc miễn cưỡng duy trì vững chắc, những thứ này còn chưa tính...” Thấy nụ cười không sao cả của Phi Mặc, trong lòng Lương Thanh Trì nổi lửa không lý do, “Ngươi nói xem những kiếm khí mạnh mẽ đâm tới trong cơ thể ngươi là chuyện gì? Không phải Trường Hồng từ vạn năm trước đã bị ngươi luyện hóa sao?”
Đợi đến khi Phi Mặc nói chuyện đầu đuôi xong rồi, Lương Thanh Trì cảm thấy mình không có bị người trước mắt này chọc giận đến hộc máu bỏ mình đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi! Thậm chí có người ngu xuẩn đến mức dưới tình huống bị thương nặng còn nổi giận chém Ba Xà, luyện hóa thần kiếm khó khống chế nhất trong truyền thuyết! Đây không phải là tự tìm đường chết thì là cái gì?! Chỉ vào Phi Mặc, Lương Thanh Trì cả giận nói: “Cái người này, cái này...”
“Thanh Trì.” Thấy Lương Thanh Trì giận đến nói cũng nói không hoàn chỉnh, Phi Mặc nhàn nhạt mở miệng nói, “Tình huống của ta bây giờ, ở lại trên vị trí kia đã không thích hợp, ngươi...”
“Ngươi mơ đi!” Lương Thanh Trì nóng nảy cắt đứt lời của hắn, cất giọng nói, “Đừng hy vọng ném cái cục diện rối rắm đó cho ta! Ngươi cho rằng ta chạy xuống Nhân giới lâu như vậy làm gì? Lão tử tiêu dao khoái hoạt quen rồi, mới sẽ không trông nom đám người kia chết hay sống.”
Tựa hồ là đã sớm đoán được tình huống này, Phi Mặc chẳng qua trừng mắt lên, thậm chí không có nói gì tiếp.
Thấy bộ dáng này của Phi Mặc, Lương Thanh Trì cũng rất mau khôi phục tâm tình, hừ lạnh một tiếng ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, “Chuyện này ngươi đừng nghĩ nữa. Một chút vết thương nhỏ này, ta có biện pháp chữa tốt cho ngươi.”
“Không vội, ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận.” Phi Mặc hoàn toàn không có nghe lời nói của Lương Thanh Trì vào tai, phối hợp nói. Vết thương trên người dĩ nhiên là có thể trị tốt, nhưng tu vi đã bỏ nhất quyết không về được.
“Ngươi!” Lương Thanh Trì bị Phi Mặc làm giận đến mém xíu hộc máu, cắn răng nghiện lợi nói, “Dù sao ta chết cũng sẽ không đáp ứng!”
Phi Mặc nhíu mày, ý vị sâu xa nhìn hắn một cái, hai tròng mắt sáng kia tựa hồ đang nói ta chờ coi.
Nhớ tới mình từ nhỏ đến lớn cũng chỉ bị người này tính toán, Lương Thanh Trì hận đến cắn răng. Thật vất vả lắm mới tìm được cơ hội chạy xuống Nhân giới tiêu dao khoái hoạt vài trăm năm, người này lại tự tìm tới cửa! Nghĩ tới đây Lương Thanh Trì cũng có chút khóc không ra nước mắt, cuộc sống này còn để người sống hay không? Không được, lần này hắn tuyệt đối sẽ không nhảy vào cái hố này!
Thấy mặt một lúc xanh một lúc trắng của Lương Thanh Trì, Phi Mặc rất rõ ràng hôm nay trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, cũng không nói tiếp. Dù sao chuyện này cũng không tiện ép quá gấp, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi đây lại là hồ ly?
***
Ngày thứ hai khi Ly Ương tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao, Phi Mặc và Lương Thanh Trì không biết đi nơi nào, chỉ còn lại nàng và lão Vương, còn có một gã sai vặt Lương Nhạc hầu hạ Lương Thanh Trì. Ly Ương hỏi Lương Nhạc mới biết Phi Mặc và Lương Thanh Trì sáng sớm đã đi ra ngoài, còn về phần đến tột cùng là đi nơi nào thì không ai biết.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ly Ương đi hai ba vòng trong thôn Hạnh Hoa cũng không thấy Phi Mặc và Lương Thanh Trì. Cả thôn Hạnh Hoa này lớn chừng bàn tay, hai người này có thể đi được nơi nào đây? Tìm không ra người, Ly Ương cũng không tiếp tục mò mẫm lắc lư bên ngoài, dứt khoát đi về.
Nhớ kỹ Phi Mặc ho thật kịch liệt, Ly Ương liền xin lão Vương chỉ giáo mấy biện pháp khỏi ho. Quả nhiên, mấy biện pháp này đơn giản thì đơn giản, bất quá thật đúng là cần nhiều thứ. Cũng may, hôm nay không còn trên thuyền, thứ gì đều dễ tìm chút. Đường xá đến Tây Cương xa xôi, ai biết nửa đường Phi Mặc có thể phát bệnh hay không. Nàng nên chuẩn bị nhiều thứ cần dùng mới đúng.
Phi Mặc và Lương Thanh Trì trở lại đã là ban đêm, cơm tối nóng hổi vừa mới mang lên bàn, hai người liền bước vào cửa lớn. Ly Ương cảm thấy hai người này có phải tính đúng thời gian trở về hay không? Chẳng qua hiện nay sao hai người này giống như là ngược lại? Phi Mặc vốn ngã bệnh suy yếu bây giờ nhìn lại tinh thần không tệ, khí sắc cũng khá lên không ít. Nhưng Lương Thanh Trì ngày hôm qua còn khỏe mạnh vô cùng hôm nay đã hữu khí vô lực, hai mắt vô thần, cả người nhìn qua như sắp nghỉ cơm vậy.
Hơi dính lên cái ghế, cả người Lương Thanh Trì liền tê liệt ngã xuống ở phía trên, thở hổn hển nói: “Mệt chết ta.”
Phi Mặc liếc hắn một cái, yên lặng ngồi vào trước bàn cơm, chờ Lương Nhạc dọn bát đũa xong.
“Ngươi không có lương tâm, hình dáng này của ta còn không phải là bởi vì ngươi, ngươi thậm chí ngay cả cái rắm đều không để một tiếng!” Thấy Phi Mặc căn bản không coi trọng hắn, Lương Thanh Trì không nhịn được mở miệng oán trách. Ánh mắt oán niệm kia, cực kỳ giống một oán phụ.
Phi Mặc mới vừa cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đây chính là tự ngươi chọn.”
Lương Thanh Trì bị lời này nghẹn lời, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi dị thường, hậm hực ngồi vào bên cạnh bàn cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Ly Ương nhìn tất cả trong mắt liền dâng lên một ý tưởng không nên có trong lòng, cái ý nghĩ này vô cùng không tốt, thật không tốt! Ly Ương lắc đầu, cố gắng đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu mình. Nhưng vừa nhìn hai người này, nghĩ tới đối thoại và vẻ mặt vừa rồi của hai người này, Ly Ương liền lập tức không nhịn được nghĩ đến... Chẳng lẽ hôm nay hai người này là đi thải dương bổ dương sao (đam mỹ a)?
“Làm sao vậy?” Thấy Ly Ương vừa lắc đầu, vừa biểu hiện thần sắc cổ quái, Lương Thanh Trì không nhịn được hỏi.
“Không có, không có gì.” Bị chánh chủ hỏi như vậy, Ly Ương cả kinh trong lòng, lập tức vùi đầu ăn cơm.
Biểu hiện kỳ quái của Ly Ương càng thêm khơi dậy hứng thú của Lương Thanh Trì, nhiều hứng thú nhìn nàng. Cái loại ánh mắt tò mò không che giấu, khiến Ly Ương nhất thời cảm thấy một bàn thức ăn ngon cũng trở nên khó có thể nuốt xuống.
“Ăn cơm.” Phi Mặc vẫn an tĩnh ăn cơm đột nhiên mở miệng nói.
Lần này, mục tiêu hứng thú của Lương Thanh Trì lập tức chuyển dời đến trên người Phi Mặc, ánh mắt nhìn về Phi Mặc càng thêm có thâm ý khác ở trong đó. Chỉ tiếc Phi Mặc cũng không phải là Ly Ương, đối với loại ánh mắt khiêu khích cấp bậc thấp của hắn từ trước đến giờ đều là chọn lựa thái độ không nhìn, động tác ăn cơm vẫn bình tĩnh, giống như ánh mắt này thực chất căn bản không tồn tại. Cho đến khi Lương Thanh Trì phát hiện thức ăn trên bàn đã bị tiêu diệt không sai biệt lắm rồi, hắn mới quát to một tiếng, nhanh chóng gia nhập nhóm giành ăn này.
Ăn uống no đủ rồi, Phi Mặc liền chuẩn bị ra cửa cùng Lương Thanh Trì. Chẳng qua lần này thời điểm Lương Thanh Trì đi tới cửa thì dừng bước, quay đầu lại nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn về phía Ly Ương hỏi: “Có muốn cùng đi hay không?”
Biểu tình nhìn như thành khẩn kia, ở dưới ảnh hưởng của nụ cười cổ quái có chút trở nên vặn vẹo, khiến Ly Ương đột nhiên cảm thấy vị đối diện là thúc thúc xấu đang dụ dỗ thiếu nữ ngu ngốc. Nhưng nàng đúng là tò mò muốn chết về việc bọn họ đang làm gì!
“Thanh Trì, đừng làm rộn.” Lúc Ly Ương tính toán đáp ứng Lương Thanh Trì thì Phi Mặc đứng một bên lên tiếng. Thấy ý tứ của hắn rõ ràng chính là không đồng ý mang theo Ly Ương, trong nháy mắt Ly Ương cảm thấy vô cùng buồn bực. Nói thế nào dầu gì nàng muốn cùng đi cũng có một phần là bởi vì quan tâm bệnh tình của hắn, tại sao người này có thể như vậy chứ?
Lương Thanh Trì “hắc hắc” cười một tiếng, buông tay ra về phía Ly Ương, bày tỏ chuyện này hắn cũng không thể tránh được, sau đó liền mang theo Phi Mặc ra cửa. Ly Ương chỉ có thể mắt trông mong nhìn hai bóng lưng dần dần mất hẳn ở trong tầm mắt, trong lòng oán giận không dứt.
“Bưng bít chặt như vậy, cũng không sợ buồn bực sao.” Rốt cuộc tìm được một tia ánh rạng đông, Lương Thanh Trì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Phi Mặc mặt không thay đổi nhìn hắn một cái, “Cũng không phải là du lịch, mang trẻ con làm gì.”
Trẻ con...
Lương Thanh Trì cảm thấy đỉnh đầu mình có vô số chim khách đen bay qua, hơn nữa còn đang kêu “lục cục lục cục”.
Giờ khắc này, hắn không khỏi hoài nghi Phi Mặc có phải có chút kỳ quái háo sắc hay không. Thí dụ như —— yêu trẻ con? Điều này cũng không đúng, nói thế nào con gái người ta cũng đã lớn lên thành mỹ nhân xinh đẹp, trước sau lồi lõm, không coi là trẻ con. Chẳng qua là, nếu như hắn nhớ không sai, cô nương kia cũng có thể coi như là người trước mắt này tự tay nuôi lớn. Hôm nay tình huống này, thì xem là cái gì...
Nghĩ tới đây, Lương Thanh Trì cũng nghiêm chỉnh để mặc cho mình nghĩ tiếp, dù sao một hai chữ, thật đúng là ngượng ngùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.