Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 42:




Đó là một con rắn lớn dài chừng hai ba trượng, quanh quẩn ở giữa không trung giống như tòa núi nhỏ. Cả người con rắn lớn che đầy vảy màu đen, vảy ở đầu hiện lên màu xanh, lưỡi rắn đỏ thắm không ngừng lộ ra tiếng vang “Tê tê”.
Lúc này, con rắn lớn sừng sững bất động như bàn xoáy ở không trung, hai mắt dữ tợn vàng sáng hẹp dài, âm lãnh nhìn chằm chằm vào những Tu Chân giả vây lượn ở chung quanh nó, giống như chỉ cần những Tu Chân giả kia vừa có động tác nó sẽ nhào tới trước tiên. Mà đối mặt với con rắn lớn bất thình lình xông tới, những Tu Chân giả cũng đều ngẩn ra, ánh mắt của con rắn lớn cơ hồ khiến cho bọn họ nhất thời cũng không dám tiến lên.
Thấy con rắn lớn đột nhiên xông vào, Xích cũng ngừng lại không có tiếp tục xông lên, ngược lại cánh tay đứng qua một bên tiếp tục xem kịch, “Phần lớn dị bảo xuất thế cũng sẽ có thú khác thường thủ hộ, xem ra con rắn này chính là dị thú thủ hộ chỗ này.”
“Thôi đi, dị thú thủ hộ gì, không biết cũng không cần nói lung tung.” Thấy thần sắc Ly Ương bỗng nhiên tỉnh ngộ, Xuân Liễu bĩu môi, mắt lộ ra khinh thường nói, “Con này mà là dị thú thủ hộ gì, cũng tới cướp bóc giống như chúng ta thôi.”
“Ngươi lại biết cái gì?!” Bị nói như thế, Xích lập tức nhảy lên, chỉ vào Xuân Liễu kêu lên.
Liếc mắt nhìn Xích một cái, ánh mắt Xuân Liễu chuyển sang con rắn lớn bị vây trong đám người, “Tên kia là Ba Xà, hơn nữa không phải là Ba Xà bình thường. Các ngươi nhìn cái vảy màu lam đậm trên trán nó, chỉ từ màu sắc này xem ra con này nói ít nhất cũng có mấy ngàn năm tu vi, không phải là dễ đối phó. Ta đoán chừng nó từ sớm đã có tin tức, thủ tại chỗ này nói không chừng cũng có vài năm.”
Thấy Xuân Liễu nói xong đạo lý rõ ràng, Xích nhất thời cũng không biết phản bác như thế nào, các loại sắc thái bay qua trên mặt, vẻ mặt cực kỳ phong phú. Bất quá cũng may lúc này Ly Ương hô to một tiếng, hóa đi không khí hơi chút ngưng trọng, “Nhìn! Tu Chân giả xông lên rồi!”
Giằng co không bao lâu, những Tu Chân giả kia cũng có chút kiềm chế không được. Coi như con rắn này lợi hại hơn nữa, bọn họ nhiều người như vậy lại có cái gì để sợ? Rất nhanh, tất cả người tại chỗ đã đạt thành một nhận thức chung. Trước tiên phải diệt được con rắn này, về phần thanh kiếm kia, đợi đến khi diệt rắn xong thì chiếm lấy bằng bản lãnh của mình. Có nhận thức chung này, tất cả Tu Chân giả cũng từ bốn phương tám hướng đánh úp về phía Ba Xà ở giữa.
“Vừa đúng, ngao cò tranh nhau, Ngư Ông Đắc Lợi.” Thấy Tu Chân giả và Ba Xà quấn lấy nhau, Xuân Liễu hưng phấn mở trừng hai mắt, “Đợi đến khi bọn họ giày vò Ba Xà không sai biệt lắm rồi, chúng ta lại đi giành thanh kiếm kia.”
“Cái này...”
“Không sai, khi đó những Tu Chân giả kia đoán chừng cũng chết không được sai biệt lắm rồi.” Bất quá không đợi Ly Ương nói dứt lời, Xích mới vừa rồi vẫn còn buồn bực đã trong nháy mắt khôi phục, hai mắt lấp lánh có thần nhìn hai phe triền đấu giữa không trung.
Hiển nhiên, đối với ý nghĩ này của Xuân Liễu, Xích khó được tỏ vẻ đồng ý.
Nhìn ra Ly Ương do dự, Xuân Liễu chỉ chỉ chính mình, “Đây cũng là không có biện pháp, chúng ta cũng không nhất định đánh thắng được Ba Xà. Hiện tại ta còn bị phong ấn, không giúp đỡ được cái gì. Về phần ngươi, vậy cũng không cần nói.” Nói tới chỗ này, ánh mắt Xuân Liễu rơi vào người Xích, “Nếu như hắn đã hóa rồng ngược lại còn có chút cơ hội, nhưng bây giờ còn là con cá nhỏ, không tạo nổi sóng gì.”
Nói xong những lời này, trong mắt Xuân Liễu nhìn về Ly Ương có ý tứ vô cùng rõ ràng: ngươi hiểu được.
Xuân Liễu nói một chút cũng không sai, Ly Ương tương đối hiểu gật gật đầu. Nhưng sau một khắc, Xuân Liễu liền chợt rời đi trong lồng ngực mình, bị người ôm đi ra ngoài. Xách đầu Xuân Liễu dĩ nhiên là Xích được gọi là một con cá nhỏ.
“Cá nhỏ?” Xách Xuân Liễu đến trước mặt, Xích nhếch nửa bên miệng lên, nhìn từ trên xuống dưới tựa hồ đang suy nghĩ đến tột cùng giáo huấn con mèo con trước mắt này như thế nào mới phải, “Ta là cá nhỏ, con mèo nhỏ này còn không phải bị ta xách ở trong tay?”
Đang lúc Xích đắc ý, Xuân Liễu đã không chút do dự giơ chân lên, đạp tới khuôn mặt tuấn tú kia. Cú đá này Xuân Liễu đã dùng hết sức, không có cố kỵ nửa điểm tình cảm và thể diện mà hung hăng đạp lên.
“Ai u!” Xích ăn đau một lần, nhưng tay xách gáy Xuân Liễu cũng không có buông ra.
“Ngươi là tên khốn kiếp!” Xích giận đến chửi lên, vừa vuốt lỗ mũi thiếu chút bị đạp bẹp của mình, vừa hung tợn nhìn chằm chằm Xuân Liễu, bộ dáng kia giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Xuân Liễu. Xuân Liễu lại vẫn không lo lắng lắc lắc cái đuôi, đừng nói có chút sợ, căn bản cũng không có để ý đến việc Xích giận dữ ngút trời ở trong mắt.
Mắt thấy Xích giận đến sẽ nổi giận, Ly Ương tiến lên một bước đoạt Xuân Liễu trở lại, vỗ vỗ bả vai Xích, làm người hoà giải, “Tốt lắm tốt lắm, hai người các ngươi đừng náo loạn. Bên kia đánh náo nhiệt như vậy cũng không xem, có cái gì mà gây?”
Xích đã không nhớ ra được đây là lần thứ mấy Ly Ương thiên vị, “Không cho giúp nàng!”
Ly Ương liếc xéo hắn một cái, “Nam tử hán đại trượng phu, tranh với cô nương Xuân Liễu cái gì? Ngươi còn là một đứa bé sao?”
“Ngươi...” Bị Ly Ương chặn lời, Xích trợn mắt nhìn Xuân Liễu đắc ý ở trong lòng nàng, xoay đầu vào trong hồ.
Nhìn thấy bộ dáng này của Xích, Ly Ương bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Nàng giúp Xuân Liễu chỗ nào, rõ ràng là đang giúp hắn có được không? Rõ ràng chơi không qua người ta lại cứ lủi vào, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Trẻ con bây giờ... Nghĩ tới đây, Ly Ương khóc không ra nước mắt. Kể từ sau khi gặp Xích, nàng cảm thấy tâm tình của mình càng giống mẹ già rồi.
Chỉ một chốc thời gian như vậy, Tu Chân giả đã ít đi hơn phân nửa, hoặc là bỏ mạng hoặc là trọng thương. Bộ phận còn sót lại trên không trung cũng có phần lớn bị thương nhẹ, chỉ có mấy chục cao thủ vẫn vây khốn Ba Xà trên không trung. Bất quá chỉ cần là người có mắt cũng nhìn ra được, Ba Xà hoàn toàn chiếm thế thượng phong, sự bại lui của những cao thủ này chỉ là vấn đề thời gian.
“Xem ra những Tu Chân giả này thật là không có tác dụng gì, nhiều người vây khốn một con Ba Xà cũng bị chỉnh thảm như vậy, hơn nữa Ba Xà cho đến bây giờ không có bị trọng thương gì, thật là quá làm cho ta thất vọng!” Thấy tình huống này, Xuân Liễu chỉ có thể bóp cổ tay thở dài.
Ly Ương không nháy mắt nhìn mấy chục Tu Chân giả vây lại Ba Xà, “Nhìn lại một chút nhé, bọn họ không có yếu như vậy.”
“Không phải bọn chúng yếu, đó là con Ba Xà cường hãn.” Cau mày nhìn hồi lâu, trong mắt Xích khó được có chút ngưng trọng.
“Cho nên ta mới nói phải đợi những Tu Chân giả kia dày vò nó một hồi chúng ta mới lên, bất quá bây giờ xem ra tình huống sẽ chỉ là nó dày vò bọn Tu Chân giả này...” Đối với tình cảnh bây giờ, Xuân Liễu giữ thái độ tương đối bi quan.
Xích sờ cằm, hỏi: “Hoặc là ta đi trước giúp bọn họ?”
“Giúp cái gì mà giúp? Nếu bọn Tu Chân giả này không bị dày vò, đến lúc đó chúng ta coi như lấy được kiếm cũng sẽ bị bọn họ phiền chết.” Giương mắt coi rẻ liếc Xích một cái, Xuân Liễu tiếp tục nói, “Để cho bọn họ tiếp tục hao tổn, dù sao chúng ta có nhiều thời gian. Theo ánh mắt của ta, thanh kiếm kia tuyệt đối là đồ tốt, quyết không thể bỏ lỡ vô ích.”
“Nói nhảm, ai nấy đều thấy được thanh kiếm kia là đồ tốt.” Xích mới sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo Xuân Liễu.
Lúc này Tu Chân giả tranh đấu với Ba Xà ở phía trên chỉ còn lại hơn mười người, bốn người trong đó lui sang một bên ngưng tụ pháp lực, hình như là đang thúc giục cái gì. Xuân Liễu hé mắt, tựa hồ có chút mong đợi, “Xem ra sắp được xem vở kịch hay rồi.”
Cũng không lâu lắm, từ trong bốn người thoát ra lưới lớn màu vàng kim, trùm tới Ba Xà đang giao đấu với Tu Chân giả. Mà Tu Chân giả đã sớm trong khoảnh khắc lưới lớn bay tới cùng nhau lui về hơn mười mét phía sau, cách xa vòng vây lưới lớn.
“Đây cũng là đồ tốt!” Nhìn thấy tấm lưới lớn màu vàng kim, ánh mắt của Xích sáng lên.
Tốc độ của tấm lưới lớn màu vàng kim cực nhanh, qua trong giây lát đã gắn vào trên người Ba Xà, rồi sau đó lập tức thu lưới lại, vây Ba Xà ở trong lưới. Cũng không biết ánh sáng không ngừng lóe lên từ lưới lớn màu vàng kia đến tột cùng là thứ gì, lân giáp (vảy) trên người Ba Xà trong nháy mắt bị thiêu cháy phát ra mùi cháy khét lẹt, mà Ba Xà đau đớn không cách nào miêu tả càng thêm đau đến kêu “Tê tê”. Tiếc là không làm gì được, vô luận Ba Xà giãy giụa như thế nào, tấm lưới lớn màu vàng kim cũng không có chút ý tứ buông ra, ngược lại ở bốn Tu Chân giả hợp lực thúc giục càng thu càng chặt, những dây điện kia đã xuyên thấu lân giáp của Ba Xà, cắm vào da thịt của nó.
“Cuối cùng có chút tiến bộ.” Nhìn thấy trường hợp này, Xuân Liễu hài lòng gật đầu một cái.
Nhìn thấy Ba Xà bị vây khốn, mấy Tu Chân giả còn dư lại nhân cơ hội huy động kiếm của mình bay về phía nó. Những kiếm kia cũng không phụ kỳ vọng của mọi người đâm vào thân thể Ba Xà, khiến cho những Tu Chân giả mừng rỡ. Xem ra, con rắn này sắp không được.
Ba Xà bị vây ở trong lưới lớn màu vàng kim không ngừng giãy dụa thân thể, trên người cắm vài thanh kiếm, trên lân giáp màu đen tràn đầy máu tươi, nhìn dáng dấp rất là thê thảm. Thảm trạng này ngay cả bọn Ly Ương một mực bên cạnh ngồi xem cũng không khỏi hơi thổn thức.
Nhưng ngay khi những Tu Chân giả đắc chí, cho là sắp thắng lợi, vảy xanh đậm trên trán Ba Xà đột nhiên phóng ra ánh sáng kỳ dị. Ánh sáng xanh đậm trong nháy mắt nuốt sống thân thể khổng lồ của nó còn có mấy Tu Chân giả vây lượn ở chung quanh nó. Đợi đến khi ánh sáng xanh biến mất, những Tu Chân giả kia đều biến mất ngay tại chỗ, mà Ba Xà cũng thừa cơ hội này cuộn trường kiếm bay về phía tây.
“Mau đuổi theo!” Đang ở trong nháy mắt Ba Xà chạy như bay,.
Ly Ương và Xích không có nửa khắc do dự, lập tức đứng dậy bay theo phương hướng của Ba Xà.
Ba Xà mặc dù bị thương nặng, nhưng lúc này nó hoàn toàn liều mạng chạy, tốc độ nhanh làm cho người ta chắc lưỡi hít hà. Cũng may Ly Ương và Xích vẫn chỉ ở bên ngắm nhìn, hiện tại tinh lực mười phần, đuổi theo cũng chỉ có chút lao lực thôi, không có bị nó bỏ rơi.
Đảo mắt bọn Ly Ương đã đuổi theo ra Cô Tô thành, giương mắt có thể nhìn tới sông Vĩnh An cách đó không xa. Lúc này Xích đã mau một bước đuổi theo Ba Xà, cầm một thanh đao xương cá trong tay đấu lên. Mắt thấy Ba Xà bị chặn lại, tốc độ Ly Ương nhanh hơn, hai ba lần cũng đuổi theo Ba Xà, giơ tay lên chính là hơn mười mũi băng nhọn, nhìn chính xác vết thương trên người Ba Xà đâm tới.
Thoáng qua công kích xông tới mặt của Xích, Ba Xà quẩy đuôi, quét hết mấy mũi băng nhọn trở về. Cũng may Ly Ương nhanh như chớp, mới không có bị mũi băng nhọn của mình đâm. Cũng chỉ một chút thời gian Ly Ương thở ra hơi, Xích đã bị Ba Xà quét từ không trung xuống, mà Ba Xà cũng không có nửa khắc ngừng nghỉ, tiếp tục vọt đến sông Vĩnh An.
Thật là không hữu dụng! Xuân Liễu theo ở phía sau, tức bực dậm chân. Nhưng hôm nay phong ấn chỉ giải một nửa, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn bản không giúp được nửa điểm. Đợi đến khi đuổi theo Ba Xà lần nữa đã là ở bờ sông Vĩnh An, hai bên giao thủ chưa đến mấy vòng, Xích liền bị Ba Xà phun tên độc ra bắn trúng, độc rắn trong nháy mắt tê dại quanh thân của hắn.
“Xích!” Ly Ương cả kinh, lập tức bỏ qua tiến công đối với Ba Xà, bay về phía Xích rơi xuống.
Nhưng Ba Xà liên tục bị họ dây dưa hai lần làm sao để cho nàng nhẹ nhõm rời đi, thân thể cao lớn cực kỳ nhanh nhẹn ngăn cản Ly Ương. Chỉ là trong nháy mắt, Ly Ương đã bị thân rắn khổng lồ của nó quấn chặt rồi.
Xuân Liễu đem hết toàn bộ lực lượng mới miễn cưỡng bắt được một cánh tay của Xích, kéo hắn đến bờ sông, quay đầu lại liền nhìn đến cảnh tượng Ly Ương bị Ba Xà gắt gao quấn chặt lấy, bị dọa cho sợ đến trái tim mèo nhỏ của nàng thiếu chút nữa nổ tung.
Làm sao bây giờ? Nếu Ly Ương có việc không hay xảy ra, nàng nhất định sẽ bị người kia róc xương lóc thịt!! Đều do cái tên kia chỉ chịu giải một nửa phong ấn cho nàng, nếu không làm sao có thể biến thành như bây giờ!
Đang ở lúc Xuân Liễu không có biện pháp đến cơ hồ muốn hỏng mất, một đạo bóng dáng xông về phía Ba Xà trong không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.