Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 16:




Cau mày trầm tư trong chốc lát, Ly Ương phát hiện trải qua thật lâu Phượng Hề cũng không nói chuyện, vừa giương mắt nhìn, cả người cũng ngây ngẩn. Phượng Hề nhắm mắt, ngủ thật say, mặt mày khẽ nhăn lại, tựa hồ như đang thừa nhận đau đớn gì đó. Ly Ương liền cảm thấy lạnh lẽo từ trên người Phượng Hề lan ra, trải qua khoảng thời gian không lâu lắm, cả người Phượng Hề cũng bị một tầng băng sương thật mỏng bao trùm.
Tại sao có thể như vậy?! Ly Ương ngẩn ra, tiến lên mấy bước thử dò xét kêu lên: “Phượng Hề?”
Thấy Phượng Hề không có bất kỳ phản ứng nào, Ly Ương vươn tay, ai ngờ ngón tay còn chưa chạm được Phượng Hề, tầng băng sương liền lan tràn đến đầu ngón tay. Ly Ương co rụt tay lại, lập tức ý thức được chuyện nghiêm trọng, đứng dậy chạy tới ao sen phía sau núi tìm Phượng Minh.
Vừa nghe đến tình trạng của Phượng Hề, sắc mặt của Phượng Minh vốn còn nửa tựa tại trong đình không lo lắng uống rượu chợt biến. Không chờ cho Ly Ương nói xong, Phượng Minh cũng đã phi thân chạy tới chỗ ở của Phượng Hề. Thấy gương mặt Phượng Minh ngưng trọng và vội vàng, trong lòng Ly Ương trầm xuống, biết tình huống của Phượng Hề tuyệt đối không cần lạc quan, lập tức đi theo.
Khi Ly Ương chạy tới, Phượng Minh đã ngồi ở bên cạnh Phượng Hề, một bàn tay chống đỡ tay phải của Phượng Hề, thần lực tràn đầy nóng rực liên tục không ngừng rót vào trong cơ thể Phượng Hề. Ly Ương đứng ở một bên, thấy băng sương trên người Phượng Hề dần dần tản đi, lời muốn nói ở cổ họng mới để xuống. Mặc dù băng sương trên người đã tản đi, Phượng Hề vẫn không tỉnh lại, Phượng Minh cũng không có dừng lại, tiếp tục không ngừng truyền thần lực đến trong cơ thể hắn. Cho đến lúc lạnh lẽo trên người Phượng Hề hoàn toàn tan hết, Phượng Minh mới khó khăn ngừng lại.
“Tại sao có thể như vậy?” Ly Ương mím chặt môi, nhìn Phượng Hề vẫn ngủ mê man, lo lắng hỏi.
Nặng nề thở ra một hơi, Phượng Minh thở dài nói: “Ban đầu đại ca trọng thương, mặc dù Nhân Phi cứu hắn, nhưng lại để lại một ẩn hoạn. Tinh phách Tuyết Liên vốn là vật chí âm chí hàn trong trời đất, may nhờ đại ca là Phượng tộc mới không có lập tức gặp phải cắn trả. Nhưng một khi vận dụng thần lực quá mức, thân thể suy yếu thì cỗ khí cực hàn trong cơ thể sẽ tiến hành cắn trả, sẽ xuất hiện tình huống như hiện tại.”
“Chẳng lẽ không có cách nào tiêu diệt cỗ khí cực hàn này sao?”
“Hơn bốn nghìn năm rồi, đại ca dùng hết phương pháp cũng không thể tiêu trừ cỗ khí cực hàn này trong cơ thể. Hôm nay xem ra, trừ phi là dùng vật chí dương chí nhiệt trên thế gian, nếu không không thể nào tiêu trừ. Chẳng qua là vật chí dương chí nhiệt trên thế gian, sao dễ dàng lấy được như vậy...” Phượng Minh lắc đầu, đứng dậy ôm Phượng Hề vào trong nhà.
Vật chí dương chí nhiệt trên thế gian? Là cái gì? Ly Ương đứng ở trong sân, cau mày suy tư.
“Đại ca.” Thấy Phượng Hề trên giường rốt cuộc mở mắt, Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm, bưng thuốc mới vừa nấu xong tới trước mặt Phượng Hề, cười nói, “Uống thuốc đi.”
Phượng Hề ngồi trên giường, cũng không có đưa tay đón, thần sắc cực kỳ phức tạp nhìn Phượng Minh một cái.
“Đại ca, ngươi nên uống thuốc. Yên tâm, thuốc này tuyệt không đắng.” Phượng Minh chẳng qua là cười cười, tựa hồ căn bản không có phát hiện sự phức tạp của Phượng Hề, một lần nữa lại đưa cái chén trong tay về phía trước.
Đối mặt với Phượng Minh như vậy, Phượng Hề căn bản không cách nào cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy thuốc uống vào. Vị đắng nồng đậm cũng không cách nào che giấu mùi máu tươi nhàn nhạt trong nước thuốc, đó là máu của đệ đệ hắn.
“Phượng Minh...”
Không đợi Phượng Hề nói chuyện, Phượng Minh liền lấy chén trong tay hắn qua, đứng dậy nói: “Ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài trước.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Phượng Minh, hai hàng lông mày của Phượng Hề khẽ nhíu lên, thần sắc lo lắng, đây đã là chén thứ ba trong những ngày qua. Cỗ khí cực hàn trong cơ thể hắn, cho dù là máu tươi của Phượng Hoàng đứng sau máu tươi của Hỏa Kỳ Lân, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.
“Vật chí dương chí nhiệt trên thế gian?” Động tác lấy sương của Mộ Nghi ngừng lại, xoay người, hồ nghi nhìn chằm chằm Ly Ương, thật lâu mới lại hỏi: “A Ương, ngươi hỏi cái này để làm gì?”
“Ách, ta muốn ủ một loại rượu, càng nóng càng tốt, tốt nhất là đốt người, làm cho người ta vừa uống liền trọn đời khó quên.” Ly Ương cơ hồ lật xem tất cả điển tích, cũng không tìm được ghi chép gì về vật chí dương chí nhiệt trên thế gian, không thể làm gì khác hơn là tới hỏi Mộ Nghi.
“Vậy sao?” Mộ Nghi khẽ cong cong môi lên, không chút để ý nói một câu, tiếp tục cúi đầu lấy sương sớm.
Ly Ương gật đầu một cái, tiến lên kéo vạt áo Mộ Nghi, vung tay làm nũng nói: “Đúng vậy a, vật chí dương chí nhiệt trên thế gian là cái gì? Mộ Nghi ngươi nói cho ta biết nha, ta tra xét rất nhiều điển tích cũng không tìm được.”
“Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, vật chí dương chí nhiệt trên thế gian, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Muốn ủ rượu thì đổi nguyên liệu khác đi.”
“Không ủ thì không ủ. Nhưng ta chính là muốn biết, ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta đi. Nếu không ta liền khó chịu đến chết, buổi tối đều ngủ không ngon.” Ly Ương lắc lắc cánh tay Mộ Nghi, mắt trông mong nhìn nàng.
Bị lắc đến nhức đầu, Mộ Nghi không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là dừng động tác lại, nói: “Vật chí dương chí nhiệt trên thế gian chính là máu tươi của Hỏa Kỳ Lân. Hỏa Kỳ Lân là thượng cổ thần thú, coi như là Chiến thần Phục Thiên chống lại cũng có chút khó giải quyết, liền dựa vào con tiểu hồ ly chưa đủ lông đủ cánh như ngươi, ngay cả cho nó nhét kẽ răng cũng không đủ. Về phần máu tươi của nó, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Hắc hắc, yên tâm, ta rất tiếc mạng nhỏ của mình, mới sẽ không tùy tiện đi chịu chết.” Ly Ương vỗ ngực một cái, bảo đảm nói. Nàng nhất định sẽ chuẩn bị vẹn toàn xong mới đi.
Nghe Ly Ương nói như vậy, Mộ Nghi hé miệng cười một tiếng, duỗi ngón tay ra chọc chọc gương mặt của nàng, cười nói: “Ngươi biết là tốt rồi.”
“Bất quá Hỏa Kỳ Lân không phải là biến mất đã lâu rồi sao? Tiên giới chẳng lẽ còn có?” Thừa dịp không khí tốt đẹp, Ly Ương tiếp tục truy vấn.
“Cái này, ta không rõ ràng lắm...” Mộ Nghi buông tay, ánh mắt chống lại mắt to tràn đầy mong đợi của Ly Ương, thầm thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói, “Hỏa Kỳ Lân đã biến mất gần vạn năm, ta chỉ biết lần cuối cùng nó xuất hiện là ở trên núi Vô Cực. Về phần hiện tại có còn Hỏa Kỳ Lân hay không, hoặc là nó đến tột cùng ở đâu, đoán chừng không ai biết.”
“Như vậy...” Ly Ương thở dài, thất vọng cúi đầu. Hỏa Kỳ Lân biến mất gần vạn năm, cũng khó trách Phượng Hề...
“Ta biết ngươi nghĩ cái gì.” Mộ Nghi đối mặt với Ly Ương, chuyển đầu qua nhìn nàng, nhìn cặp mắt đen trong suốt kia, thấp giọng nói, “A Ương, cỗ khí cực hàn trong cơ thể Phượng Hề cần vật chí dương chí nhiệt trên thế gian, có đúng hay không?”
Bị Mộ Nghi nói toạc, Ly Ương chỉ có thể gật đầu một cái.
“Ta biết mà.” Mộ Nghi thở dài, tiếp tục nói, “Máu tươi của Hỏa Kỳ Lân ngươi đừng nghĩ đến nữa, ban đầu cả tộc Phượng tìm kiếm cũng không tìm được tung tích Hỏa Kỳ Lân, ngươi làm sao có thể tìm tới? Huống chi Hỏa Kỳ Lân biến mất gần vạn năm...”
“Ta biết, yên tâm, ta sẽ không làm loạn.” Ly Ương cười một tiếng với Mộ Nghi, không để cho nàng lo lắng.
Thật sự sẽ không làm loạn sao? Mộ Nghi âm thầm lắc đầu, cặp mắt kia rõ ràng không có bất kỳ ý tứ buông tha.
Trong lòng Ly Ương đúng là không có bất kỳ ý niệm vứt bỏ. Vừa nghĩ tới bộ dạng toàn thân Phượng Hề phủ băng sương ngủ mê man, tâm Ly Ương liền khẽ co rút đau đớn, nàng không có biện pháp bảo mình dễ dàng buông tha như vậy. Cho nên đợi nàng trở lại núi Nguyên Hoa, nhìn thấy Hạng Thành vội đưa ngọc tới cho nàng, Ly Ương vẫn không nhịn được hỏi thăm một chút.
“Hỏa Kỳ Lân?” Nghe được vấn đề của Ly Ương, con ngươi băng lam của Hạng Thành biến đổi, “Sao đột nhiên ngươi lại hỏi cái này?”
“Không có tại sao, chỉ là tò mò. Ngươi biết không? Nghe nói Hỏa Kỳ Lân đã vạn năm không có xuất hiện rồi, có phải biến mất hay không?” Mở ra ngọc trúc lần này Hạng Thành mang đến cho mình, Ly Ương dùng ngón tay gõ một cái, phát hiện phẩm chất lần này lại là vương phẩm (phẩm vua, phẩm chất tốt nhất) khó có được, nhất thời trong mắt toát ra tia sáng kỳ dị. Ngọc trúc vương phẩm, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội ủ Ngọc Trúc Thanh thượng phẩm một lần.
Thấy vui mừng trong mắt Ly Ương, khoé miệng Hạng Thành rốt cục giương lên chút, “Ừ, Hỏa Kỳ Lân đúng là đã vạn năm không thấy tung tích, không ai biết chắc nó còn trên đời không.”
Lời của Hạng Thành khiến cho Ly Ương thất vọng lần nữa, trên mặt vốn là vui mừng lập tức không có nụ cười.
“Bất quá ta từng nghe sư phụ nhắc qua một lần, bảy trăm năm trước, khi hắn đi qua núi Bà La từng cảm nhận được hơi thở của Hỏa Kỳ Lân. Bất quá cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, sau đó hắn lật lần cả núi Bà La cũng không tìm được.”
Ánh mắt Ly Ương sáng lên, nếu Chiến thần Phục Thiên từng cảm nhận được hơi thở của Kỳ Lân, như vậy ít nhất chứng minh Hỏa Kỳ Lân không có biến mất!
“Ly Ương muốn đi tìm Hỏa Kỳ Lân?” Thấy nét mặt Ly Ương hưng phấn, Hạng Thành có chút bận tâm hỏi.
“Ách...” Mình biểu hiện rõ ràng thế sao? Ly Ương khoát khoát tay, ngượng ngùng nói: “Làm gì có? Chiến thần Phục Thiên cũng không tìm được, ta chỉ là một con hồ ly nhỏ bé làm sao có thể tìm được? Hơn nữa, đó là Hỏa Kỳ Lân, ta đi chẳng lẽ cho nó làm điểm tâm sao?”
Nghe Ly Ương nói như vậy, Hạng Thành mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá coi như Ly Ương muốn đi tìm Hỏa Kỳ Lân, cũng không thể có tìm được. Ban đầu sư phụ hắn vì tìm Hỏa Kỳ Lân, chỉ còn kém mức không lộn một vòng cả núi Bà La. Huống chi đó là chuyện bảy trăm năm trước, đoán chừng Hỏa Kỳ Lân cũng đã không còn ở đó...
Đợi đến khi Hạng Thành rời đi, Ly Ương gọi linh tước tới, viết phong thư cho Phượng Cửu, bảo hắn có rãnh rỗi liền lập tức đến núi Nguyên Hoa. Cho linh tước cất cánh, Ly Ương lấy ra ngọc trúc vương phẩm Hạng Thành mang đến, nhẹ nhàng vuốt ve. Ngọc trúc dịu dàngận như ngọc tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, thả lỗ tai vào trên ngọc trúc, có thể nghe được tiếng vang róc rách tương tự dòng suối.
Bất quá bây giờ không phải là lúc ủ rượu, lưu luyến thả ngọc trúc vào phòng tàng trữ, Ly Ương trở lại ngoài phòng. Ở dưới cây hoè vàng đã đặt đủ bàn ghế, Ly Ương lấy ra một vò rượu Thương Cầm trân quý, thảnh thơi chờ đợi Phượng Cửu đến.
Linh tước còn chưa trở lại, Phượng Cửu đã từ trời rơi xuống. Hiển nhiên, người này vừa tiếp được thư linh tước đưa tới, liền vô cùng lo lắng mà chạy đến. Đặt mông ngồi vào trên ghế, Phượng Cửu liếc nhìn mặt Ly Ương vẫn bình tĩnh, kéo ra khóe miệng, “Thật?”
“Ừ, thật hơn cả vàng.” Ngón tay khẽ chọc mặt bàn, Ly Ương nhướng mày, nhìn lại Phượng Cửu.
Phượng Cửu nhìn chằm chằm Ly Ương, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng phán đoán xem nàng có một tia có thể là đang nói đùa hay không. Trong thơ Ly Ương gửi hắn chỉ có một câu nói: theo ta cùng nhau đi tìm Hỏa Kỳ Lân chơi một chút?
Trời mới biết khi thấy những lời này hắn chấn kinh đến chỉ còn kém không xé tờ giấy đó. Hỏa Kỳ Lân a!! Đây chính là thượng cổ thần thú vạn năm chưa từng xuất hiện! Người tiên giới có thể vui đùa với nó một chút, một bàn tay cũng đếm chưa tới. Nhưng hôm nay Ly Ương nói với hắn, hai người bọn họ kết bạn đi tìm Hỏa Kỳ Lân vui đùa một chút? Cho xin đi, kết quả kia chỉ có bị Hỏa Kỳ Lân chơi có được hay không?
“Hỏa Kỳ Lân mất tích vài ngàn năm rồi, chúng ta đi đâu tìm nó chơi?” Việc khác bỏ qua không đề cập tới, Phượng Cửu cũng không cảm thấy hắn và Ly Ương có thể tìm tới Hỏa Kỳ Lân con thú vạn năm chưa từng thấy này.
“Khụ, tìm chơi chứ sao. Hạng Thành nói bảy trăm năm trước Phục Thiên từng cảm nhận được hơi thở Hỏa Kỳ Lân ở núi Bà La, bất quá cuối cùng hắn không tìm được. Chúng ta đi tìm thử một chút?” Hai tay Ly Ương chống cằm, cười híp mắt hỏi.
“Ngươi không có gì tìm Hỏa Kỳ Lân chi?” Nghe được Phục Thiên cũng còn không tìm được, Phượng Cửu cảm thấy áp lực trên vai buông lỏng. Cả chiến thần cũng không tìm được, bọn họ sẽ không thể nào tìm được. Trừ phi, trời cao muốn trêu chọc hai người bọn họ chơi.
Ly Ương rót ly rượu cho Phượng Cửu, cười hắc hắc nói: “Ngươi biết trên người Phượng Hề có cỗ khí cực hàn chứ?”
Lời này vừa nói ra, động tác uống rượu của Phượng Cửu dừng lại, “Ngươi là vì tìm vật chí dương chí nhiệt?”
Hắn sớm nên nghĩ đến. Nếu như không phải là vì đại bá, Ly Ương tuyệt đối sẽ không không muốn sống đến nỗi đi tìm Hỏa Kỳ Lân vui đùa một chút.
“Ừ. Mặc dù không biết núi Bà La rốt cuộc có thể có hay không, trước hết theo ta đi một chuyến như thế nào? Hơn nữa chúng ta chỉ là đi tìm, nếu quả thật tìm được thì trở lại tìm phụ vương ngươi, để cho hắn sai người chơi với Hỏa Kỳ Lân thích hơn, như thế nào?”
“Người ta có thể nghĩ đến chỉ có ngươi, nếu như ngươi không đi với ta, vậy ta cũng chỉ có thể đi một mình...”
Nhìn chằm chằm ly rượu trong tay mình, Phượng Cửu trầm ngâm chốc lát, cuối cùng bù không được ánh mắt vô cùng chờ đợi của Ly Ương, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta đã biết có chuyện tìm Tiểu Cửu nhi sẽ không sai!” Thấy Phượng Cửu gật đầu, Ly Ương hưng phấn kêu to, “Chúng ta uống rượu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.