Hổ Lạc Đồng Bằng Bị Chó Khinh

Chương 20:






Mùa xuân đúng là mùa mờ ám nhất! Vạn vật hồi sinh, ngay cả dục vọng của động vật cũng hồi sinh ~
Hổ Tiêu cầm một tuýp thuốc mỡ và một hộp áo mưa cười tủm tỉm nhìn Hách Uông đang nằm giữa giường xem tivi.
"Hách Uông, đêm nay chúng ta làm được không?" Giọng điệu hết sức lấy lòng.
Hách Uông liếc mắt nhìn hắn rồi kéo chăn đắp kín người, "Không làm, ngươi cầm thứ kia có làm được gì, dù sao đến cuối cùng ngươi cũng chẳng đeo bao."
Đúng vậy, lần nào Hổ Tiêu cũng giật bao ra vì hắn nói bị trói buộc khó chịu, lúc đó Hách Uông đâu còn sức lực ngăn cản hắn, cuối cùng trên giường lại ẩm ướt lộn xộn, hơn nữa hắn còn bắn vào bên trong, vừa phiền phức vừa khó chịu.

"Lần này ta nhất định đeo bao, nhất định đeo bao, ngươi cho ta làm đi." Hổ Tiêu kéo chăn bị Hách Uông nắm chặt, "Đã một tuần chưa làm, ta khó chịu lắm, ta đang vào kỳ phát tình mà, ta sắp nhịn gần chết rồi."
Hổ Tiêu cũng chẳng e thẹn mà cởi phăng quần đùi trên người mình, vật kia lập tức bắn ra ngoài diễu võ giương oai với Hách Uông.
Hách Uông nuốt nước bọt, y cũng đang vào kỳ phát tình, thấy Hổ Tiêu cầu hoan như vậy y có thể nào không phản ứng được, nếu không phản ứng thì chính là vật kia có vấn đề rồi!
"Không làm, ngươi toàn gạt ta, nói đeo bao đeo bao nhưng sau đó thì sao, lần nào cũng bắn bên trong! Không làm!" Hách Uông quay đi không thèm nhìn hắn, nhất định phải kiên quyết chấn chỉnh hắn, đã chịu được một tuần thì chịu thêm một ngày cũng chẳng sao.
"Làm đi làm đi! Ai da, làm đi mà! Ta cam đoan lần này không bắn vào bên trong nữa, ta sẽ bắn bên ngoài, cho ta làm đi mà! Ta khó chịu lắm!" Hổ Tiêu càng nói càng nghẹn ngào, Hách Uông ngọ nguậy lỗ tai, nhịn không được quay đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn đỏ hoe mắt thì đau lòng muốn chết.
Y sờ tai nhìn chằm chằm Hổ Tiêu rồi bắt hắn cam đoan không được tháo bao, không được bắn bên trong.
Hổ Tiêu lập tức đáp ứng, sau đó nhào tới giật chăn ra gặm cắn y loạn xạ, hai tay còn liên tục xoa bóp làm cả người y đỏ ửng.
Hách Uông hưng phấn dựng lên hai lỗ tai cún lông xù rất đáng yêu, Hổ Tiêu thích nhất là nghịch tai y, thấy nó dựng lên thì vội vàng ngậm lấy day day.
Lúc này Hổ Tiêu cũng hưng phấn mọc ra hai tai trên đầu, ngay cả đuôi hổ cũng thò ra ngoe nguẩy biểu hiện sự phấn khích, hắn ôm eo Hách Uông va chạm kịch liệt, đợi đến lúc sắp bắn thì bỗng nhiên giật bao ra tiếp tục xông tới.

"Mẹ nó! Hổ Tiêu, ngươi nói mà không giữ lời!" Hách Uông đưa tay đẩy Hổ Tiêu nhưng nào đẩy nổi hắn, con hổ này đỏ ngầu cả mắt đè y xuống đệm, một tay bóp chặt eo y hung hăng ra vào.
"Ưm...!A...!Hổ Tiêu, Hổ Tiêu, Hổ......!Ngươi gạt người!"
"Ngươi gạt người! Gạt người, lại bắn bên trong, lại bắn bên trong!" Hách Uông túm chặt đuôi Hổ Tiêu kéo mạnh một cái rồi đưa tay xoa mông mình, quát to: "Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi!"
Hổ Tiêu bị giật đuôi thì đau đớn nhăn mặt, vội đẩy y ra rồi cầm đuôi thổi thổi, "Đau chết á."
"Đáng đời! Ta cũng đau vậy." Hách Uông xoa xoa cái mông, quả nhiên hổ vào kỳ phát tình quá kinh khủng, sắp bị hắn làm choáng rồi.
Hổ Tiêu sờ mông y rồi lại chuyển qua vuốt bụng, cười hì hì kề vào tai y nói nhỏ, "Ta đang tạo em bé cho chúng ta mà."
Hách Uông cũng mọc ra đuôi cún, Hổ Tiêu thấy không ổn lập tức muốn chạy, đột nhiên một chân đạp tới làm hắn lăn xuống giường.
"Biến! Muốn sinh thì ngươi tự sinh đi!"
Hổ Tiêu dựng thẳng tai hổ lầm bầm, rất tự giác ra phòng khách ngủ trên ghế sô pha, khi nào Hách Uông mọc đuôi tức là tức giận, tức giận thì sẽ không cho hắn ngủ giường, vì vậy hắn ngoan ngoãn ra ghế sô pha.
Nửa đêm Hách Uông sờ chỗ bên cạnh trống không, thở dài ra phòng khách nhìn Hổ Tiêu co quắp trên ghế sô pha, y chớp mắt rồi đi tới vỗ mặt hắn.

Hổ Tiêu chép miệng, mơ màng mở mắt ra, "Ừm?"
"Vào ngủ với ta mau lên." Hách Uông nhẹ nhàng đạp hắn một cước.
"Hả?" Đầu óc Hổ Tiêu trì trệ không kịp phản ứng.
"Còn chưa chịu dậy thì sau này ngươi ngủ ở đây luôn đi." Hách Uông đi mấy bước lại quay đầu nhìn hắn.
Hai mắt Hổ Tiêu sáng lên, lập tức bật dậy đi theo Hách Uông, một tay khoác lên hông y.
"Ta biết ngươi xót ta, ngươi yêu ta nhất mà."
Hách Uông liếc mắt, lẩm bẩm một câu —— Không yêu ngươi thì yêu ai chứ.
[HOÀN].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.