Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 7: Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một bước đi vào miếu tiên nữ, mà tầng kết giới kia cũng không hề bài xích nàng, cứ thế mà đi qua, bên trong tiên khí ngập tràn, cũng vì năm tháng đã trôi qua rất lâu, không thể đoán được là của nhóm thần tiên nào.
Hồ Lệ Khanh đến nơi này giống như là đi tới nhà của mình, đi vào trong miếu cũng không coi ai ra gì, đạp lên bậc cửa thì đã liền lướt qua mỗi xó xỉnh bên trong miếu.
Nơi này hương khói cũng không cường thịnh như một cái miếu, thậm chí đến cả dấu vết tàn hương cũng không có, phía trước Bồ Tát cũng chỉ bày sơ một chút hoa quả tươi, ngoài ra còn có một miếng ngọc bội trong suốt đặt trên một cái khay gỗ.
Tiên khí tỏa ra từ khối ngọc bội kia, toàn thân ngọc bội lưu chuyển ánh sáng.
Hồ Lệ Khanh tiến về phía trước một bước, đến gần khối ngọc bộ kia, ngọc bộ chợt tản ra ánh sáng chói mắt, khiến Hồ Lệ Khanh không mở mắt ra được, hơn nữa còn có một cổ lực lượng lớn ngăn cản không cho Hồ Lệ Khanh đến gần nó.
Xích Hồng nhe răng nhếch miệng, phát ra một tiếng kêu thống khổ.
Hồ Lệ Khanh thụt lùi, giữa khoảng cách với thần án, ánh sáng trên khối ngọc bội kia cũng dần dần tắt, khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó cũng chỉ gió êm sóng lặng, khối ngọc bội trở về làm một vật bình thường.
Đồ tại nơi này mỗi thứ cũng không hề đơn giản.
Hồ Lệ Khanh hiểu ý cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên Bồ Tát được điêu khác bằng ngọc, nữ nhân xinh đẹp đoan trang thiêng liêng, không hề nhiễm tục khí phàm trần, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào gò má nàng.

Mà Bạch Hổ ở bên cạnh nàng ngoan ngoãn khiến cho Hồ Lệ Khanh chớp mắt, cả người lão hỗ lông trắng như tuyết không chút tỳ vết, giữa chân mày có một chữ vương (王) uy phong lấm liệt nhìn sống động như thật, chính là hình dạng của mèo lớn.
Nàng trong bức ngọc điêu khắc rất là nghe lời, cúi đầu quy thuận, mặc cho người vuốt ve như là mèo nhà, căn bản không có ngang ngược.
"Mèo lớn cũng có bộ dạng như vậy...!thật muốn đi sờ một cái..."Hồ Lệ Khanh tự nhủ.
Xích Hồng ở một bên nói: "Ngươi tốt nhất đừng đi sờ, phía trên đều là mùi vị của tiên gia."
"Ta sao lại không nhìn ra được, bất quá, nhìn dáng vẻ nàng nghe lời thật đáng yêu." Hồ Lệ Khanh vẫn muốn có được một sủng vật như vậy, ai nói hồ ly tinh thì không thể nuôi sủng vật, nàng là một hồ ly tinh luôn thích phá bỏ thói quen, tìm cho mình một con bạch hổ hung dữ mạnh mẽ làm sủng vật cho mình, mỗi ngày đều có thể vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng, sau đó nằm trên người nàng...!
Xích Hồng giờ móng vuốt vỗ lên mặt nàng, nói: "Ngươi đừng có mà mơ mộng hão huyền, bạch hổ là vật cưỡi trên trời của Tây Vương Mẫu, hơn nữa còn đứng thứ hai trong số bốn thần thú, ngươi muốn đem nàng làm sủng vật, cũng phải suy nghĩ xem pháp lực của mình có hợp không, không phải chỉ là một con hồ yêu ngàn năm, cũng dám vọng tưởng chinh phục bạch hổ cao cường hơn mình, xứ."
"Ngươi muốn chết phải không!" Hồ Lệ Khanh nắm lấy Xích Hồng, hung hăng ném lên tường.
Xích Hồng vốn dĩ là linh khí vô hình là tụ lại thành hình, Hồ Lệ Khanh ném một cái, cũng không thể tổn thương được cọng lông nào của nàng, một khối màu đỏ ngã trên tường, vỡ thành những miếng màu đỏ rời rạc, giống như là hồng ngọc rơi dưới đất, sau đó những kinh khí màu đỏ này liền tụ lại một chỗ, biến thành lửa, quay lại lên vai Hồ Lệ Khanh.
"Ngươi ném ta một lần nữa, ta sẽ không quay lại." Xích Hồng nằm trên vai nàng nói.
Lời này cũng đã nói hết mấy trăm năm rồi, nhưng Xích Hồng vẫn như cũ bên người nàng.
Hồ Lệ Khanh quét mắt qua một cái góc, nhìn hai tiểu hài tử ôm nhau rúc vào trong góc không biết đang nói cái gì.
Nàng đi tới, đến gần bọn họ.
Hai tiểu hài tử quay đầu, khuôn mặt kinh hoảng trắng nõn khả ái.
Thật là tiểu hài tử đáng yêu.
Hồ Lệ Khanh lại nghĩ tới muốn đem hai tiểu hài này về nhà mình nuôi, hảo sinh dưỡng.
Tương lai trong đời có núi tốt nước tốt, có mèo lớn, tiểu hài đồng, vậy thì càng thêm tuyệt vời.
Một trong hai đồng tử âm thanh run run hỏi nàng: "Ngươi là ai?"
"Ta...!ngươi hỏi ta là ai? Ta ở Hồ phủ bên bờ hồ..."
Hồ Lệ Khanh còn chưa nói xong, hai đồng tử đã hét thất thanh: "A!!!!"
Hồ Lệ Khanh bị dọa ngẩn người ngay tại chỗ, hoa mắt một cái, chỉ thấy hai con chim một đỏ một trắng trước mặt nàng bay đi, lưu lại mấy cái lông chim coi như là lễ vật cho nàng.
Nàng hỏi Xích Hồng: "Ta dọa người như vậy sao?" Sờ khuôn mặt bóng loáng tế nộn của mình, không có hiện nguyên hình, bàn tay mình cũng mịn màng thon dài a...!
"Không biết." Xích Hồng miễn cưỡng nói.

"Vậy sao bọn họ vừa nghe ta nói ta đến từ Hồ phủ thì liền chạy đi?"
"Ngươi tự hỏi mình á."
Hồ Lệ Khanh nghi hoặc lớn, đáng tiếc trong miếu tiên nữ không có người, nàng không thể nào biết.
Bức tượng điêu khắc hình tiên nữ mỉm cười mắt nhìn xuống thế gian vui buồn, Hồ Lệ Khanh đi qua trước mặt nàng, lưu ý nhiều hơn chính là con bạch hổ kia.
Không nghĩ tới mèo lớn như vậy mà bên trong có phòng bị, Hồ Lệ Khanh lại càng muốn đi vào.
Làm sao có thể không xem một chút được chứ, coi như là một bạch hổ nhiệt tình hiếu khách đi, nàng cũng có trách nhiệm và nghĩa vụ thực hiện tốt tình cảm giữa hàng xóm với nhau, huống chi nàng và mèo lớn cũng có chút duyên với nhau, duyên phận trúng đại duyên phận, dĩ nhiên muốn đi qua.
Nhưng thật ra Hồ Lệ Khanh người này rất nhàm chán, Xích Hồng cũng hiểu rõ nàng nhất, biết nàng đến nơi này lí do cũng không phải đường đường chính chính như vậy, chỉ là do một cái tịch mịch mà ra a.
Mới vừa rồi hai vị đồng tử còn bị nàng dọa thất kinh mà chạy vào trong động, hai cái mặt bên trong cũng thò ra thử, đôi mắt nhìn thấy ánh mắt nàng lập tức rúc vào trong.
Hai vị đồng tử vốn muốn mượn kết giới bên ngoài để ngăn cản con hồ ly tinh kia, ai ngờ chỉ chớp mắt một cái, Hô Lệ Khanh liền êm đẹp bước qua trước mặt bọn họ, do cao nhân bày ra kết giới không có ngăn trở nàng, ngược lại còn khiến cho hai người kia sợ tới kinh hồn tán đản.
Hồ Lệ Khanh đi tới chỗ bọn họ, hai người lui về sau một chút.
Một bước, hai bước, chờ tới lúc không còn chỗ lui nữa, hai vị đồng tử lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Hồ Lệ Khanh cúi người xuống, đối với bọn họ cười nói: Hai vị tiểu ca, chủ tử các ngươi có nhà không?"
"Không...!không có ở đây..." Lá gan lớn hơn một chút vị đồng tử lắp bắp trả lời.
Một người nữa cắn môi, không ức chế được khóc thút thít.
"Tại sao các ngươi lại sợ ta?" Hồ Lệ Khanh tò mò hỏi.
Bộ dạng của nàng vốn dĩ thiên sinh lệ chất quyến rũ động lòng người, trên trời dưới đất không ai không yêu nàng, hôm nay hết lần này đến lần khác chạm mặt, hai đồng tử này chưa từng thấy qua người đẹp nên mới như vậy sao?
Nói một chút, liền khiến cho hai người kinh hoảng, mãnh liệt gật đầu lại mãnh liệt lắc đầu, ngược lại khiến cho Hồ Lệ Khanh hồ đồ, nàng nói: "Ta không phải yêu nữ hung tàn hung ác, các ngươi sao lại sợ ta quá mức làm gì?"
"Ngươi sẽ ăn nội tạng thịt người!" Một trong hai người rốt cuộc chịu không nổi nói ra.
Hồ Lệ Khanh vừa nghe, sững sốt một chút sau lại ngửa mặt lên trời cười lớn.
Ăn nội tạng thịt người, ngược lại nàng còn kỳ quái vì sao hai vị đồng tử chưa cùng nàng gặp mặt lần nào lại sợ nàng đòi mạng, nguyên lai là do lần đùa dai trước kia.
Tâm Hồ Lệ Khanh động một cái, Xích Hồng nhận được chỉ thị của nàng, lòng không tình nguyện biến thành một quả tim đầy máu, năm đầu ngón tay Hồ Lệ Khanh nắm lấy quả tim, đưa đến trước mặt hai vị tiểu hài đồng, nói: "Thứ này dùng để ăn, tiểu ca ca ngươi muốn ăn một miếng không?"

Nhìn trái tim còn đang đập bình bịch nhúc nhích, giống như là móc từ trong ngực người sống ra, nhìn quả tim đầm đìa máu tươi, hai người ngất ngay tại chỗ.
Trên gò má trắng nõn đều là nước mắt, Hồ Lệ Khanh dùng sức nhéo khuôn mặt nhỏ bé một cái, cười không dứt.
Thật ra chuyện đùa với vật nhỏ, những thứ kia và mèo lớn rất thú vị, sau này mỗi ngày tới đây đi dạo một vòng, cũng sẽ cảm thấy cuộc sống không thú vị.
Ngược lại nàng nghĩ thật ung dung, nhưng lại không có chút cố kỵ nào nào mà qua nhà người ta, đây là chỗ nàng có thể tùy tiện tới sao, nhưng đối với Hồ Lệ Khanh mà nói, trên trời dưới đất không chỗ nào là nàng không đi được, ai kêu người người đều yêu nàng chứ.
Hai người ngất xỉu, chủ tử lại không có nhà, Hồ Lệ Khanh tự cho mình là khách trong nhà người ta đi đi lại lại.
Trên thực tế căn bản thì cái sơn động này không có món bảo bối gì để cướp, nói chính xác thì gia cảnh nhà mèo lớn quá nghèo, như Hồ Lệ Khanh còn cất dấu thêm một ổ vàng bạc châu báu cùng tiền bạc và đồ trang sức, đồ cổ trong nhà để xài, mỗi một thứ đều có giá trị liên thành, tùy tiện ném cho một người phàm thì hắn có thể giàu sang cả đời, dù sao Hồ Lệ Khanh cũng chỉ sống được có ngàn năm, trong thời gian rất dài, năm tháng vội vã qua đi, mà nàng từ đầu đến cuối đều không thay đổi, năm đó tiện tay chôn xuống một món đồ sứ ngày sau moi ra thì chính là một món đồ cổ, yêu tình cũng không cần tiền giá hay tục vật, Hồ Lệ Khanh cất dấu những thứ đó không phải xem nó đáng giá đồng tiền, mà là một vật thuần túy xinh đẹp, chỉ cần là xinh đẹp, nàng đều muốn chiếm làm của riêng.
Mèo lớn cũng không giống thế, rất bần hàn, sơn động trống rỗng không có bất kỳ bảo bối nào, ngay cả đồ xài trong nhà cũng không có, kể cả là một cái giường cho người nằm.
Hồ Lệ Khanh vòng vo trong sơn động một hồi, phát hiện có một cái lỗ hổng, dùng thủ pháp che mắt, khiến cho hứng thú của Hồ Lệ Khanh sôi trào, bên trong có thật đúng là không có cất dấu bảo bối gì, liền nhớ tới trên đời này cũng không có người không có chút lòng tham, mèo lớn so với nàng càng âm hiểm hơn, đem thứ tốt cất dấu thật kỹ.
Nàng kêu Xích Hồng phá giải thủ thuật che mắt kia, vốn là một cái hang động chỉ có vách lại xuất hiện một cái cửa hẹp dài chỉ có thể cho một người chui qua, bên trong sâu không thấy đáy, lại có ánh sáng như ẩn như hiện.
"Bên trong có tiên khí hơi mỏng, còn có khí tức ta cũng không phân biệt được.
Không giống yêu cũng không giống tiên." Xích Hồng nói với Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh cười nói: "Chỉ như vậy mới có ý tứ, Ta muốn đi vào nhìn một chút, bên trong rốt cuộc cất dấu thứ tốt gì."
Xích Hồng một bên lạnh lùng nói: "Hồ Lệ Khanh, không phải ta không nói với ngươi, ngươi lớn gan làm bậy, cẩn thận sau này chết không có chỗ chôn."
"Ai dám giết ta?" Đôi mắt hồ ly quyến rũ chớp một cái, Hồ Lệ Khanh cắn đầu ngón tay cười thật thấp.
Xích Hồng nhắm mắt, quyết định không làm người hảo tâm, mặc cho con hồ ly tinh này tự mình đi tìm chết, chờ nàng ăn được đau khổ sẽ hiểu lời mình nói không phải là nói nhảm, cũng sẽ hối tiếc lúc đầu nàng không nghe mình nói.
Hồ Lệ Khanh mang tò mò trong lòng, không chùn bước đi vào hang động, đi vào bên trong, những hình ảnh tươi đẹp cùng với chỗ của mình, đều là những thứ nàng chưa từng thấy qua, nơi này là một sơn động to lớn, ẩn sâu trong núi, thông suốt với nó là một thế giới khác
Editor: Chế Khanh đúng lầy nha, vô nhà người ta tự nhiên như ruồi không nói, còn chê nhà mèo lớn quá nghèo, kkkk bó tay....kkkk
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.