Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 5: Chương 4






Con khỉ mang một đám yêu tinh bay qua tường cao, khi vừa giẫm lên bãi cỏ, đám yêu tinh kia không khỏi thất kinh, nơi này chẳng khác gì cái động trời, nhìn thấy có cầu giả còn có nước chảy trên núi giả, cây xanh hoa tươi chất thành đống.
Lầu các đình viện nhìn qua cũng không giống như trong một đêm mà mọc lên, hết thảy mọi thứ đều là tốt nhất.
Con khỉ sờ đầu mình, không do dự tiến về phía trước.
Người đi phía sau cũng không hề chú ý đến hắn, xém chút đem hắn giẫm dưới chân.
Con khỉ xù lông, nhảy lên lưng con gấu đen, nói: "Con gấu chó chết, có mắt nhìn để làm gì vậy!"
Editor: Đã chửi con gấu còn chửi nốt con chó...!kkkkk, tác giả ít có ác một phát chửi lun hai đứa....!
Con gấu đen yêu tinh hóa thành người, lấy tên người là Hắc Hùng, thật thà mà cười, cũng không thèm để ý đến bộ dạng hài tử của con khỉ đang làm xằng bậy trên lưng mình.
"Lão đại người không thấy chỗ này trông rất kỳ quái sao?" Con khỉ nhỏ vẫn bám trên lưng hắn nhìn dáo giác xung quanh phòng bị.
"Ta cũng sớm có cảm giác được nơi này thật quỷ dị."
"Là chỗ nào vậy?" Gấu đen hỏi.
"Ngu ngốc a, ngươi không có mắt nhìn sao, nhìn cỏ hoa trên đất này đi, làm sao trong một đêm lại có thể mọc lên nhanh như vậy?"
Gấu đen đi đến bên cạnh, ôm lấy một cây đại thụ, sau đó dùng một lực đạo nhẹ nhàng liền đem cây từ dưới đất nhổ lên, phía dưới đều là là bùn đất đang bại lộ trong không khí, sau đó gấu đen nói: "Là thật."
"Ngu ngốc, ngu chết đi được, con gấu chết tiệt đần độn..." Con khỉ ngồi trên bả vai lớn của hắn không ngừng lải nhải.

Hồ Lệ Khanh nhìn vào trong Ma Kính một màn này, tức đến nỗi xém chút để răng cắn đứt lưỡi mất, đám yêu nghiệp này từ đâu không biết lại tới đây phá hoại cái sân nhà nàng?
Nơi này từng ngọn cây cọng cỏ bên trong đều là do nàng bố trí một cách tỉ mỉ, cho dù có kém một chút nhưng cũng đều là bảo bối của mình, không cho phép người ngoài phá hư, nhìn gấu yêu kia chỉ một tay đã rút bay cái cây Kim Quế 500 năm, khiến cho Hồ Lệ Khanh xém chút nữa nhảy ra bên ngoài ném cho hắn một viên đại pháo đem hắn nổ tung thành mảnh vụn.
Hồ Lệ Khanh cũng thật phục cái đám yêu này, không sợ chết mà còn dám xông đến đây, ngu đến mức không biết sống chết hay là vẫn không sợ chết?
Một đám người quang minh chính đại từ cửa chính đi vào, cửa rộng mở, từ bên ngoài cửa bình tĩnh đi vào, cả đám lố nhố tiến vào cũng không có chút khách khí mà ngang nhiên xông vào địa bàn của người khác.
Con khỉ nhìn chung quanh, nơi này không có yêu khí, nhưng mà lại có mùi thơm.
Loại mùi thơm này đậm đà mà mờ ảo, dễ ngửi đến nỗi khiến cho đám yêu không nhịn được mà hít sâu mấy hơi, giống như còn muốn mở to miệng mà hô hấp thêm.
Mùi thơm cũng từ từ nồng đậm, khiến cho đám yêu hít phải mùi hương thần bí không khỏi nhắm hai mắt lại.
Cảm giác phiêu phiêu thật đã, giống như là chân đang đạp trên đám mây, thân thể cũng không còn sức nặng, gió thổi thân thể đi chỗ nào thì sẽ chính là chỗ đó...!
Mọi người đều lộ ra biểu tình mất hồn.
Nơi này chính là đại sảnh nguy nga lộng lẫy a, vừa mới mở mắt đã thấy xung quanh đều là máu tươi cùng xác chết, vô số người nằm la liệt trên đất, bọn có nhiều khuôn mặt khác nhau nhưng lại có một điểm chung đó chính là không thể hồi sinh lại được.
Máu tươi còn mang hơi nóng từ ngực bọn họ tràn ra, chảy xuống đắt, tụ lại quanh đám yêu.
Màu máu đỏ cũng sắp đụng đến đế giày của bọn họ, người xung quanh cũng tiến đến gần, những người ở giữa chen lấn để đưa chân cách xa mặt đất.
Con khỉ được gấu đen giơ cao lên trời, từ trên chỗ cao hắn cũng nhìn được rõ hơn, tầng tầng lớp lớp tử thi được xếp cao đến tận nóc nhà...!
Hắn bị dọa sợ đến nỗi hiện ra nguyên hình, thành một con khỉ nhỏ núp trong lòng bàn tay con gấu đen.
"Tại...!Tại sao...!Sao là như vậy..." Có tiếng người nói chuyện đến run rẩy, giọng nói cũng nghe không rõ ràng.
"Không biết.
Ta cái gì cũng không biết, ta không có giết người, ta không có giết người a!" Trong đó có một tiểu yêu đang ôm mặt mình khóc lớn, Thanh Xà leo lên trán của hắn dùng thân thể lạnh như băng vòng quanh người hắn để cho hắn được thanh tỉnh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Con khỉ tạm thời ổn định tinh thần xoay qua hỏi mọi người.
Những kẻ khác cũng không biết, hơn nữa chỉ biết trơ mắt nhìn đống máu tươi kia đang tràn đến, sắp đến dưới bàn chân, cả đám yêu cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, không phải ôm nhau khóc một chỗ thì sẽ là liều mạng kêu lớn.
"A!!!!!!!!!!!!" Một tiếng thét động trời khiến cho mọi người dựng cả tóc gáy, nhìn đến chỗ phát ra tiếng thét kia, nguyên lại chính là Trư Nhị Muội, mặt nàng cũng đã đen hoàn toàn.
Mọi người từ từ, đem tầm mắt dời xuống.
Bắp đùi...!Bắp chân...!Đến quần nhỏ...!Còn có một đống máu tươi đang bám trên mắt cá chân của nàng.
Một cái xác dính đầy máu tươi cùng vết đao kéo dài đến hốc mắt trái liền nâng mặt lên nhìn bọn họ, khó khăn nói: "...!Chết...!Tốt...!Khó chịu...!Không muốn...!Chết..."
"A!!!!!!!!!!!!!" Lần này là cả đám cùng nhau hét lên chói cả tai, ôm nhau thành một cục, nước mắt nước mũi bắn tung tóe.
Trư Nhị Muội một cước đá tên kia văng lên tường, tên kia đụng phải vách tường bị dội ngược lại một chút, sau đó lăn xuống đất, tự đứt ra thành hai khúc.

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
"Lỗ tai của ta sắp bị đám kia hét tới điếc rồi." Hồ Lệ Khanh che lỗ tai lại, chau mày.
Nhìn đám người trong Ma Kính sợ hãi chật vật đến không chịu nổi, Hồ Lệ Khanh cũng thư thái được một chút.
Còn màn kịch hay vẫn chưa mở màn đâu, nàng đưa tay hướng đến Ma Kính, nhìn mặt gương tự hóa lỏng như mặt nước, có thể để cho tay nàng xuyên vào, chẳng là chỉ nổi lên một điểm nhỏ rung động.
Đám yêu mặt xám như tro tàn còn đang định bỏ chạy, liền nghe được một tiếng cười xấu xa vang ra từ trong phòng.
Tiếng cười êm tai dễ nghe, nhưng mà xuất hiện không phải lúc, giờ phút này cũng không thể khiến cho ai bật cười được, nhưng tiếng cười của nàng rất lớn, nghe rất êm tai.
Đó là lần đầu những yêu tinh này mới gặp được nữ nhân xinh đẹp nhất, có vài người còn đem thời khắc trước mặt ngưng lại, nhưng cũng chỉ có vài người trên đời này mới được như thế, cho dù có sau này muốn xem đi nữa cũng chưa chắc nhìn thấy được một người xinh đẹp như vậy.
Một nữ nhân yêu diễm linh động bước ra từng bước nhẹ nhàng như rắn, chân trần như đứng trên mặt nước, bước chân nhẹ nhàng động lòng người.
Nàng đi ra lọt vào tầm mắt mọi người, sau đó di chuyển cái mông, từ từ ngồi xuống, tựa lưng vào chính giữa cái ghế nằm.
Một chân gác lên đầu gối chân kia, thân thể nghiêng về phía trước, mà lúm đồng tiền cười như hoa, liếc mắt đưa tình.
"Mọi người vừa mới vội vã tới, đã vội vã đi, là vì cái gì chứ?" Hồ Lệ Khanh chống cằm làm bộ tò mò hỏi.
"Chúng ta...!chúng ta đi nhầm cửa."
"Đúng chính là đi nhầm cửa."
"Đi nhầm cửa? Nơi này trừ Hồ phủ ra thì còn có chỗ khác nữa sao?"
Con khỉ trên mặt đầy mồ hôi, thấp giọng nói: "Không có."
"Sao lại giải thích là đi nhầm cửa.
Các ngươi đến đây là để trộm đồ phải không?"
Gấu đen ưỡn ngực nói: "Mẹ nó trộm đồ sẽ bị sét đánh, chúng ta mới không thèm làm chuyện này."
"Vậy các ngươi đến tìm tài bảo?"
"Tài bảo, nơi này có tài bảo sao?" Đây là chỗ ở trước kia của con chuột thích đào lỗ, vội vàng hỏi.
"Có a, tài bảo chính là..." Ngón tay thon dài chỉ vào mình, Hồ Lệ Khanh cười nói: "Ta a."
Mọi người cạn lời không đỡ nổi.
"Nếu các người không đi nhầm cửa cũng không phải tới đây tìm tài bảo, theo như ta đoán thì các ngươi đến đây là muốn xem coi ta chính là loại yêu quái gì, có đúng không?"
"Đúng!" Cả đám chỉ một từ.
Hồ Lệ Khanh lại đổi chân gác, vẫn như cũ nửa ngồi nửa nằm với tư thế lười biếng, nói: "Ta là loại yêu quái gì, các ngươi biết không?"
"Không biết."
"Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi biết, người trong này đều là do ta giết, mà các ngươi cũng đừng nghĩ mình còn sống mà đi ra ngoài." Vẻ mặt ma mị cùng tiếu ý vẫn đọng lại trên mặt, tay quơ trên không vài cái, móng tay nháy mắt biến ra dài ngoằng, nàng liếm móng tay của mình, ném tới ánh mắt mị hoặc đầy nguy hiểm nói: "Ta muốn đem các ngươi nuốt xuống bụng."
"Không muốn, ta còn nhỏ, ăn ta không có ngon." Thanh Xà lập tức chui vào quần áo các yêu tinh khác.

"Ăn nàng, nàng ăn ngon hơn." Con chuột liền chỉ sang Trư Nhị Muội nói.
Trư Nhị Muội một cước đạp lên đầu con chuột nói: "Ngươi nói ai ăn ngon a!"
"Ăn ta đi, đừng có ăn gấu đen, hắn 100 năm mới tắm một lần, trên người cũng thúi hoắc à." Con khỉ chảy nước mắt, dang rộng cánh tay, muốn hy sinh mình.
Gấu đen đem hắn ôm vào trong ngực, dùng má cọ lên khuộn mặt nhỏ bé như hài tử của hắn: "Hầu tử, ta muốn được cùng ngươi bị ăn luôn."
"Ngươi là tên ngu si a, ngươi là tên ngu si a, ngươi rốt cuộc có hiểu ý ta không a!"
"Ha ha, đúng là một cảnh hòa thuận rất tốt a." Tiếng cười của Hồ Lệ Khanh lại đem sự chú ý hấp dẫn của đám yêu lên người nàng.
Nàng đưa tay, mở ra một trái tim màu đỏ như máu tươi đang nhảy nhót trong lòng bàn tay.
Qủa tim còn đang đập bịch bịch, máu không ngừng tràn xuống kẽ tay của Hồ Lệ Khanh nhỏ giọt rơi xuống dưới.
Lũ yêu trợn tròn mắt, trong lòng cũng như quả tim mà đập theo bịch bịch.
Bịch...!bịch...!bịch...!
A!!!!!!!!!!!!!!!! Hồ Lệ Khanh há miệng ra, đem quả tim kia nuốt vào trong miệng, lũ yêu tinh cũng không dám thở mạnh, sắc mặt tái mét so với bột mì còn trắng hơn.
Đầu lưỡi màu hồng ấm nóng của Hồ Lệ Khanh còn nhô ra liếm lên ngón tay dính máu của mình, ánh mắt sắc bén quét qua đám yêu kia, nói: "Ăn tim của ai trước đây?"
"Hôm nay ta phải chết ở chỗ này sao? Qủa nhiên lòng hiếu kỳ giết chết một con chó/ mèo/ heo/ khỉ..." Tâm tư cả đám cùng nhất trí.
"Vậy ta sẽ ăn ngươi trước..." Tay Hồ Lệ Khanh tay biến dài không ngừng chỉ vào ngực con khỉ, đột nhiên một trận gió thổi tới, khiến cho mọi người tỉnh hồn lại.
Đống xác chết đầy máu tươi...!Những thứ đó nhanh chóng hóa thành cát bụi, bị một trận gió mang đi một chút cũng không còn gì.
Dưới đất cũng sạch sẽ, mà trên tường cũng không hề dính máu, dưới giày cũng không có dính bẩn cái gì, thậm chí cả Hồ Lệ Khanh vừa ngồi đây nói chuyện, vừa ăn tim người cũng không không còn ngay trước mắt.
"Mới vừa xảy ra chuyện gì?" Hình như là một giấc mơ, bất quá đây chính là một ác mộng, tỉnh mộng mọi người mới thở ra một tiếng nhìn đối phương tuôn mồ hôi lạnh còn có sắc mặt tái nhợt kia, thật sự cũng không muốn quay lại nhìn mấy cảnh đã phát sinh trong mộng.
"Mặc kệ mấy thứ này trước đi, chạy trước nói sau, đi khỏi cái chỗ tà môn này đi." Con khỉ ra lệnh một tiếng, lũ yêu liền ba chân bốn cẳng mà chạy, có thể chạy được bao xa thì chạy.
"Khụ khụ...!Khụ khụ..." Ngồi trước bàn trang điểm Hồ Lệ Khanh che ngực mình, không ngừng ho khan.
Mới vừa rồi cực khổ lắm mới bày được cái mê hồn trận lại bị người khác phá giải, ghê tởm nhất chính là người đó chỉ dùng một cơn gió đã thổi cái vèo đến chỗ của nàng, khiến cho nàng mới trượt tay nuốt luôn cả quả tim kia..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.