Hồ Hoặc Hổ Tâm

Chương 17: Chương 16






Mặc kệ nàng đi, đem thiên địa đảo thành nước đục, nàng cái gì mà không thể, lão nương cũng sẽ vì nàng mà làm chủ.
Tính tình Hồ Lệ Khanh như vậy, còn không phải là do lão yêu tinh kia nuông chiều mà ra sao.
Lão bảo mở cửa, nói: "Nữ nhi, đi thôi."
Hộ Lệ Khanh đeo khăn che mặt lên, ra khỏi phòng, bên ngoài trời sáng như ban ngày, nhộn nhịp như là lễ hội, mọi kiềm chế tò mò mong mỏi, chờ đợi nàng xuất hiện.
Ánh sáng mông lung, vải mỏng như là hơi nước, khiến nàng nổi bật không như tất cả, tựa như trong mộng của người khác.
Người xem cuồng si, như mộng như say.
"Nô gia phát thiếp anh hùng rộng rãi là mời chư vị đến, vì mình tìm một vị phu quân."
Lời này vừa nói ra, thì đã vang lên tiếng ồn ao.
Phu quân, ở trong thanh lâu lại có người cần có chồng, vậy cũng là một chuyện lạ.
Vậy chồng một đêm hay là một đời?
Hồ Lệ Khanh chờ cho mọi người lắng xuống, sau đó nói: "Ta là người Giang Chiết, cha là Lê Bộ Thượng Thư tiền triều, gia thế trong sạch, đời đời lấy văn làm gia truyền, thửa nhỏ ta đã học tứ thư ngũ kinh, hiểu được làm nữ nhi phải lấy chữ hiếu làm đầu.
Cha ta ba ngày trước bị hùm trên núi Tây sơn giết chết, hài cốt cũng không còn, ta bơ vơ không chỗ nương tựa, chỉ có thể lưu lạc hồng trần..."
Lệ rơi lã chã, âm thanh nhu nhược yếu mềm đầy đặn toàn đau khổ.

Trong lòng các vị anh hùng cũng mềm xuống.
"Mà nay, ta cái gì cũng không có, chỉ có tấm thân còn trong trắng này dùng làm tiền đặt, chỉ cầu chư vị anh hùng giúp đỡ, thay cha báo thù."
"Giúp như thế nào? Cô nương chỉ nói một câu chúng ta sẽ đi làm ngay." Bên dưới có một tên lỗ mãng đập bàn hô to, ý đò muốn tạo hình tượng anh hùng trước mặt nàng.
Có một người đứng dậy, thì mọi người cũng theo đó mà ồn ào, ngay có tứ chi không đủ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, thư sinh cũng hô to vì thù lao là nàng.
Hồ Lệ Khanh mỉm cười, âm thanh mười phần bi phẫn: "Ai có thể đem đầu hổ lớn, ta sẽ là người của vị anh hùng đó, nếu hắn muốn ta, ta liền đi theo hắn, nếu chán ghét ta, thì có thể bỏ ta lại, ta tuyệt đối không oán hận nửa câu."
Lời này thật lợi hại, một nữ nhân thiên y bách thuận dùng thân mình làm tiền đặt, người nam nhân nào mà không động tâm.
Khí huyết bắt đầu phừng phừng, sắc tâm cũng bành trướng.
Mọi người nắm chặt quyền tranh nhau lên đường giết hồ là chuyện đầu tiên, có người tiến lên tĩnh táo nói: "Cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng, mong cô nương nhất định đáp ứng."
Hắn nói một chút, tình cảnh đang kích động lại quay về bình thường, giống như đang nấu ấm nước sôi đột nhiên đổ thêm chén nước lạnh vô, ngay cả một âm thanh cũng không có.
"Anh hùng cứ việc nói." Hồ Lệ Khanh nâng cằm chờ.
Dù sao lòng bọn họ cũng đều bị nàng nắm được, lúc này cho dù trời có sập, cũng sẽ không đỏi được gì.
"Bọn họ đều nói vóc dáng cô nương như hoa như ngọc, đẹp như thiên tiên, trong nhân gian cũng không có người thứ hai so được với cô nương, nhưng ta chưa tận mắt thấy qua, ta không tin cô nương thật sự có bao nhiêu mỹ đó, nếu như nói bộ dạng cô nương đến cả tiểu Hồng tiểu Thúy cũng không bằng, vậy mọi người chúng ta liều sống liều chết đánh chết cọp nhưng lại lấy được một cô nương không xinh đẹp, cuộc mua bán này không phải là lỗ lớn sao?"
Hắn coi như là người sáng suốt nhất trong đám người này.
Không bị sắc đẹp làm mờ óc, trong lúc mấu chốt, lại có thể phân tích mạch lạc rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng mà, nói cho cùng vẫn là vì sắc đẹp.
Từ bên trong đưa ra một cánh tay hướng hắn ngoắc ngoắc: "Chỉ cho anh hùng liếc mắt nhìn, đợi anh hùng xem xong thì có biết, tiền đặt lần này ngươi coi có đáng đặt hay không."
Tráng sĩ hiên ngang bước lên.
Ánh mắt mọi người lại có chút hối hận, lo lắng, hâm mộ, còn có nguyền rủa.
Nhưng chỉ một chút, nhưng lại như mấy trăm năm dài đằng đẵng.
Người kia từ trên đi xuống, mặt đỏ cười tới mang tai, chân đi trên bậc thang không tới, đầu gối như bị người lấy mất xương, mềm nhũn.
"Nàng có đẹp không?"
"Mỹ, mỹ....!mỹ a!" Người kia còn như đắm chìm trong hảo huyền, ngay cả câu cũng không nói rõ
Vì vậy không cần nghi ngờ, nữ nhân kia đáng giá để cho bọn họ liều mạng.
Cuộc sống thái bình ở Tây sơn một đi không trở lại, vô số người lao lên trước ngã xuống thì lại có vô số người sau lại tiến tới Tây sơn, thề phải săn bằng Tây sơn, phải bắt cho được mẫu lão hổ hại người, vì dân trừ hại.

Nói là vì dân trừ hại cũng chỉ là muốn lấy được nữ nhân, nữ nhân này khiến vô số nam nhân tranh nhau cúi người, vì nàng người trước ngã xuống thì người sau lại tiến lên chịu chết thay.
Sợ là cũng không có nữ nhân nào có trình độ làm được như nàng.
Hồ Lệ Khanh một chút kiêu ngạo cũng không cảm thấy, ngược lại trong lòng lại như đốt lửa.
Nàng xem đám bang tử anh hùng kia, bất quá cũng chỉ là nhất quần cẩu hùng.
Ngày thứ sáu, ngoại trừ tin tức không ngừng truyền tới, có người vô tình đi lộn chỗ, người bị té xuống vách núi, người bị treo trên cây, người bị trước đặt bẫy bên ngoài, ngay cả một cái lông bạch hổ cũng không thấy.
Nàng lại nhìn lầm bản lãnh con người, đánh giá thấp năng lực của đại miêu.
Nàng khiến đám người giảm dần, ngoại trừ bị mất đi cánh tay hay cái chân, thì mạng vẫn còn.
Mà Hồ Lệ Khanh lại chỉ có thể nhìn từng đám từng đám người quay trở về, đến bắt chuyện hỏi mọi người, trên núi Tây sơn đầy tà khí, đi không tìm được lối còn bị ảo giác, sau đó thì người có gan đến càng lúc càng ít, cuối cùng cả một bóng người cũng không có.
"Ngươi lại tự mình làm khó dễ có phải không?" Lão bảo bưng đến chén nước ô mai chua có băng tan trong hầm đến, để Hồ Lệ Khanh hạ hỏa, vừa vào cửa chỉ nhìn thấy Hồ Lệ Khanh nhìn Ma Kính ngẩn người, trong lòng cũng biết nàng giận ai, tốt bụng đến nói vài câu.
Nước ô mai chua đem từ dưới hầm băng tới, trên thành chén còn có giọt nước hồ trong suốt chảy xuống, đúng lúc Hồ Lệ Khanh đầy một bụng lửa, nhìn thấy đồ mát lạnh trước mắt, ánh mắt cũng hạ nhiệt xuống.
"Nhất bang cẩu hùng không tiền đồ." Hồ Lệ Khanh khinh thường.
Lão bảo ngồi xuống, cười ha ha nói: "Bọn họ có mạnh hơn nữa cũng chỉ là người, ngươi cũng biết người không địch lại yêu mà, cho nên ta cần gì phải hao hết tâm tư trên người bọn chúng chứ."
Hồ Lệ Khanh cầm muỗng canh nhỏ, khuấy đều viên băng tựa như hổ phách nói: "Mẹ nuôi người nói khi nào?"
"Mỗi ngày ta đều nói a, nam nhân không nhờ vả được, không bằng tự mình động thủ cơm no áo ấm chân thực..."
"..."
"Tiểu tâm can, ngươi nói xem bày trò vui rồi ngươi làm sao thu dọn đây?" Lão bảo cười híp mắt, nhích đến bên cạnh người Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh nhích mông ra, nàng lại đến gần một chút, rồi dựa vào nói: "Kết thúc như vậy là tốt, mẹ nuôi người nói một câu nàng khóc tới chết rồi cũng không ai dám hoài nghi người."
"Hồ nháo! Hoang đường! Ngươi cho là ta việc ta làm ăn ở đây là tiểu hài tử vài gia đình đang chơi đùa sao a."
"Vậy người nói đi ta phải làm sao đây!?" Hồ Lệ Khanh nhíu mi mỏng lại.
Lão bảo nói: "Ngày mai sẽ là ngày đầu thất của gia phụ đáng thương nhà ngươi, lại không có ai thành công, ngươi cứ tùy ý bán thân cho một người nào đó, lúc đó ta sẽ tìm tới, đem ngươi mua lại, hai ngươi diễn tuồng một chút, thuận tiện giúp Vãn Tình lâu chúng ta lừa bịp một chút, đến lúc đó truyền đến một đoạn giai thoại tài tử giai nhân."
Vừa nói, lão bảo lại nhẹ nhàng đứng dậy, ảo tưởng đến cảnh đẹp kia, tương lai nàng sẽ là một vai phụ trong câu chuyện đẹp này.
Ai nói lão bảo thì luôn tuyệt tình tuyệt ý đâu chứ, nàng làm như vậy cũng coi như là lão bảo đầu tiên có tình có nghĩa.
Hồ Lệ Khanh đối với lần này không chút hứng thú, mẹ nuôi lại nói với mình mấy thứ tình a yêu a đáng khinh thường kia, lòng mình không phải là chưa giấu mấy thứ ảo tưởng dốt nát đó.
"Cứ quyết định như vậy, ngươi không được cự tuyệt, nếu ngươi dám tự mình bỏ trốn ta đi tìm mẫu thân ngươi, mang ngươi về Hồ sơn, dạy dỗ ngươi thật tốt!"
"Mẹ nuôi!" Hồ Lệ Khanh sợ nhất chính là lão nương nhà nàng, lão bảo lại mang ngọn núi lớn là mẫu thân nàng đến a, mà nàng chính là Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi, cho dù gan có lớn hơn nữa cũng không dám trốn.

Lão bảo hừ lạnh một tiếng: "Tối mai ta giúp ngươi diễn một vở kịch, ngươi diễn thật tốt cho ta, diễn xong thì cút về núi chờ sét đánh đi."
Hồ Lệ Khanh buồn bực không nói.
Lão bảo chỉ ngón tay vô đầu nàng: "Ngược lại ngươi nói chuyện a!"
"Bị người ép từ người hiền lành thành kỹ nữ ta còn gì để nói nữa?" Hồ Lệ Khanh liếc nàng một cái.
Lão bảo phá lên cười nói: "Lời nói này của ngươi....!thật muốn đánh a."
"Mẹ nuôi, người thật sự không giúp ta nghĩ cách, sau này ta cũng không dựa vào người nữa, ta tự dựa vào chính mình." Hồ Lệ Khanh lúc này như là có một cái đuôi nhưng cái đuôi cũng rũ xuống, ngay cả tinh thần cũng biến mất không thấy.
Lão bảo đem nàng ôm vào trong ngực: "Nha đầu ngốc, ngươi là tiểu tâm can của ta, ta thương ngươi như bảo bối sao không giúp ngươi được, nhưng là ngươi cũng có điểm ngu a.
Bất kể ngươi yêu nàng hận nàng cũng được, ngươi muốn thật thông minh hẳn đối với lần này đúng là khinh thường, mất nhiều khí lực như vậy, ngươi cần gì khổ như vậy chứ."
"Ta muốn chính là ta vui.
Ta nuốt không trôi cục tức này, cả đời ta cũng không thoải mái được."
"Ngươi a...!nếu như vì chuyện này ngươi làm hủy đi danh tiếng cả đời ta, ta cũng nuốt không trôi cục tức này, ta với ngươi cũng không xong đâu, tối ngày mai ngươi đi ra cho ta.
Biết chưa?"
"Biết." lỗ tai Hồ Lệ Khanh cũng cụp xuống.
Xích Hồng không biết đi chơi đâu rồi, lúc này mới bay về, bay tới trước mặt Hồ Lệ Khanh, thấy Hồ Lệ Khanh ủ rủ cuối đầu không có tinh thần, nói: "Bây giờ nhận sai vẫn còn kịp."
"Ta không có sai." Chuyện tới nước này Hồ Lệ Khanh cũng không chịu nhận.
Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn nàng, nói: "Một ngày đã không nhìn thấy ngươi, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đến hỏi thăm chuyện Thổ Địa công công, trí nhớ Thổ Địa công công không tệ, còn nhớ những chuyện bị con người quên lãng." Xích Hồng nằm bên cạnh chén canh, cúi đầu uống một hớp ô mai chua, than thở: "Qủa nhiên, so với đồ nhân gian bên ngoài thật không gì sánh được."
"Chuyện gì?" trực giác nói cho Hồ Lệ Khanh biết chuyện này có liên quan đến nàng, không đúng, không liên quan đến nàng, mà liên quan đến đại miêu.
Qủa nhiên...!
Xích Hồng nói: "Hôm đó, chúng ta đến nhà bạch hổ, nhìn thấy cái miếu, ngươi biết miếu của ai không?"
"Một vị tiên nữ." Hồ Lệ Khanh tức giận nói.
Xích Hồng nói: "Đó là Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu tu tiên ở Tây sơn, đúng lúc gặp yêu nghiệt làm loạn, thiên hạ đại loạn, dân chúng bị yêu ma làm ngu muội tới hại nàng, nhưng trong lúc nguy hiểm không chấp hiềm khích trước kia, hy sinh mình cứu chúng sinh thiên hạ, trời cao phái người đến giúp nàng, đứng hàng tiên ban, bạch hổ kia cũng đi theo Tây Vương Mẫu gần ngàn năm, cũng nhiễm tiên khí, thêm một trăm năm nữa cũng sẽ thành tiên.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.