Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 7: Tìm được việc làm





- Ta không sao.

Tôn Hinh Hinh rốt cục phục hồi lại tinh thần, nàng lắc đầu, đem những cái tình cảm cổ quái kỳ lạ hiếm khi xuất hiên trong đầu khu trừ sạch sẽ, hướng Hạ Thiên đi đến.

- Hạ Thiên đồng học, cám ơn ngươi.

Đôi mắt xinh đẹp của Tôn Hinh Hinh nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, tựa hồ muốn nhìn thấu thanh niên có vẻ bình thường trước mặt này.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, ta không phải học sinh ở đây.

Hạ Thiên cũng đang nhìn Tôn Hinh Hinh, hiện tại thời tiết rất nóng nên mỗi người đều mặc rất ít quần áo, Tôn Hinh Hinh tự nhiên cũng không ngoại lệ, từng mảng lớn da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài, để cho hắn có cảm giác được mở rộng tầm mắt.
Tôn Hinh Hinh bị Hạ Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào khiến cho nàng không khỏi có chút mất tự nhiên, nhưng nàng lại ngạc nhiên phát hiện, gần đây nàng rất chán ghét bị nam nhân chăm chăm nhìn, nhưng hiện tại lại không hề có chút phản cảm ảnh mắt của Hạ Thiên, nàng cũng không biết là nguyên nhân gì, có lẽ là bởi vì Hạ Thiên vừa mới giúp nàng, cũng có lẽ là nàng phát hiện Hạ Thiên cho dù vẫn nhìn nàng, nhưng ánh mắt rất trong sáng, không có nửa điểm dâm tục.

- Hạ Thiên, trước vào trong tiệm ta ngồi một chút?

Tôn Hinh Hinh chần chờ một chút, chủ động phát ra lời mời.

- Được!

Hạ Thiên tự nhiên là lập tức đáp ứng.
Đi vào tiệm hoa, Hạ Thiên liền như là tiến vào trong biển hoa tươi, đủ các loại hình dạng hoa tươi, khiến cho hắn có cảm giác không kịp nhìn.

- Uống nước đi.

Tôn Hinh Hinh rót một chén nước đưa cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên vừa mới tiếp nhận ly nước, trong bụng đột nhiên lại xì xào kêu lên, lại thêm một lần nữa kháng nghị.

- Ngươi còn chưa ăn cơm trưa?

Tôn Hinh Hinh không khỏi hỏi, hiện tại cũng sắp tới bốn giờ, thêm hai giờ nữa là đến thời gian ăn cơm tối.
Hạ Thiên nhẹ gật đầu, có chút bất đắc dĩ:

- Ta không có tiền ăn cơm đây!

- Ngươi tiêu hết tiền rồi à?

Tôn Hinh Hinh không khỏi khẽ giật mình, tuy nàng cảm thấy Hạ Thiên không phải là người có tiền, nhưng cũng không nghĩ tới hắn ngay cả tiền cơm cũng không có.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, tỷ có thể hay không nói cho ta biết, có biện pháp gì có khả năng nhanh chóng kiếm được một khoản tiền không?

Hạ Thiên đã bắt đầu ý thức được phương pháp kiếm tiền trước kia của mình có vấn đề, có thể từ nhỏ đến lớn đều không có người nào dạy hắn làm thế nào để kiếm được tiền, hắn cũng không biết đến cùng là tiền làm như thế nào mà có.

- Cái này… ngươi có thể làm gì?

Tôn Hinh Hinh hỏi.

- Ta cái gì cũng có thể làm!

Hạ Thiên nghĩ nghĩ nói ra, có thể giết người, có thể chữa bệnh, còn có thể....

- Ngươi đã tốt nghiệp đại học nào?

Phương Hiểu Như một mực ở bên cạnh không có mở miệng, nhịn không được hỏi.

- Ta không đi học.

Hạ Thiên chi tiết nói ra.

- Có thể sử dụng máy vi tính không?

- Máy vi tính là cái gì? Một bộ não chạy bằng điện à?

- Có biết tiếng Anh không?

- Đại sư phụ nói cho ta biết, có phiên dịch là đủ rồi, không cần học tiếng Anh.

- Biết lái xe không?

- Ta biết ngồi xe.

...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Sau một phen hỏi đáp, Phương Hiểu Như suy sụp, thằng này căn bản cái gì cũng không biết, vậy mà còn dám dõng dạc nói cái gì mình cũng có thể làm?

- Hạ Thiên, nói như vậy, ngươi muốn kiếm tiền sợ là rất khó đấy, không dễ tìm việc cho lắm.

Tôn Hinh Hinh cũng có chút đau đầu, những lời này của nàng cũng là tương đối nhẹ nhàng rồi, tại cái xã hội hiện đại bây giờ, Hạ Thiên tựa hồ ngoại trừ đi làm lao động tay chân cũng chẳng còn lối đi khác, nhưng chỉ nhìn thân người này của hắn, cho dù đi làm lao động tay chân thì sợ là cũng không có nơi nào nguyện ý tiếp nhận.

- Như vậy ah!

Hạ Thiên hơi thất vọng, chẳng lẽ hắn chỉ có thể đi ăn bám ư?

- Hinh tỷ, kỳ thật, ngược lại ở đây chúng ta lại có công việc phù hợp với hắn.

Phương Hiểu Như nhỏ giọng nói ra.

- Đúng vậy, Hiểu Như, cũng là em nhắc nhở chị!

Tôn Hinh Hinh lập tức nghĩ tới, đúng vậy, ở chỗ nàng xác thực có công việc thích hợp với Hạ Thiên.
Tiệm hoa Hinh Hinh thật ra sinh ý cũng không tệ, đại học Giang Hải có gần mười vạn sinh viên, bên cạnh đại học còn có một bệnh viện, thật ra là đại học Giang Hải phụ thuộc Đệ Nhất bệnh viện, quần thể này tiêu phí có thể nói là tương đối khổng lồ, trước kia tiệm hoa Hinh Hinh còn có hai nhân viên một nam một nữ, một người trông tiệm, một người đi đưa hoa, chỉ là gần mấy tháng qua Trương Đại Trụ không ngừng tới nháo sự, hai người này sợ phiền toái nên đã thôi việc, hiện tại tiệm hoa chỉ có Tôn Hinh Hinh cùng Phương Hiểu Như hai người, Tôn Hinh Hinh thường xuyên đi thua mua hoa tươi, mà Phương Hiểu Như phải ở lại trông cửa hàng, đang thiếu một người chuyên đi đưa hoa.
Công việc đưa hoa này, trên cơ bản mà nói ai cũng có thể làm, Tôn Hinh Hinh thấy Hạ Thiên không có đọc qua sách, không thể nghi ngờ thích hợp nhất là làm công việc như vậy, so sánh với đi làm lao động tay chân, đi đưa hoa cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

- Hạ Thiên, ngươi cảm thấy như thế nào đây?

Tôn Hinh Hinh đem công việc này một phen giải thích kỹ càng cho Hạ Thiên rồi mới hỏi:

- Tuy nhiên hiện tại ta không thể trả lương cao cho ngươi, tạm thời một ngàn đồng một tháng, bất quá có thể bao ăn bao ở, nếu như hiện tại ngươi cần tiền gấp thì ta còn có thể ứng trước một tháng tiền lương cho ngươi.

Một ngàn đồng một tháng?
Hạ Thiên gãi gãi đầu, nếu là hai giờ trước, hắn tuyệt đối không có khả năng đáp ứng làm công việc rẻ mạt như vậy, chỉ là hiện tại, hắn đã phát hiện kiếm tiền dường như cũng không có dễ dàng như trong tưởng tượng, mà quan trọng nhất là hắn hiện tại thực sự cần tiền rất gấp, đương nhiên, tại đây còn có một thứ cực kỳ hấp dẫn hắn, đó chính là đại mỹ nữ Tôn Hinh Hinh.

- Được rồi!

Hạ Thiên cân nhắc một phen, cuối cùng lập tức đáp ứng.

- Hạ Thiên, ngươi thật sự đồng ý?

Tôn Hinh Hinh hiển nhiên rất vui vẻ:

- Thật tốt quá, về sau ta cũng không cần khổ cực như vậy nữa rồi!

- Hinh tỷ, có Hạ Thiên ở chỗ này, ngươi cũng không cần sợ Trương Đại Trụ nữa.

Phương Hiểu Như nhẹ nhàng nói.

- Ah… đúng rồi, Hạ Thiên còn chưa ăn cơm.

Tôn Hinh Hinh đột nhiên nghĩ tới:

- Hiểu Như, chúng ta cùng đi tiệm ăn cơm đi, cũng là để chào mừng Hạ Thiên!

- Ok!

Phương Hiểu Như đối với chuyện này tất nhiên là tán thành.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, có thể ứng tiền trước cho ta được không?

Mặc dù đã đói bụng, nhưng việc mà hiện tại Hạ Thiên muốn làm nhất cũng không phải đi ăn cơm, mà là đi tìm Kiều Tiểu Kiều.
Tôn Hinh Hinh ngẩn người, bất quá vẫn là lập tức lấy ra một ngàn đồng đưa cho Hạ Thiên, đúng như lời nàng vừa nói, ứng trước một tháng tiền lương cho hắn.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, ta muốn mua một bó hoa hồng.

Hạ Thiên sau khi nhận tiền, lập tức lại rút ra một tệp đưa cho Tôn Hinh Hinh.
"Hả?" Tôn Hinh Hinh có chút dở khóc dở cười, tên này vừa rồi nghèo đến mức không có tiền ăn cơm, cầm được tiền liền lập tức mua hoa?
"Chẳng lẽ hắn muốn tặng hoa cho ta?" Trong lúc đó Tôn Hinh Hinh chỉ cảm thấy trái tim nhảy thình thịch, mà một bên Phương Hiểu Như cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hạ Thiên, nàng cũng hiểu được, tên này dường như muốn theo đuổi Tôn Hinh Hinh.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, có phải không đủ tiền hay không?

Thấy Tôn Hinh Hinh không có phản ứng, Hạ Thiên không khỏi hỏi, hắn cũng không biết một bó hoa giá bao nhiêu tiền.

- Áh… không phải!

Tôn Hinh Hinh phục hồi lại tinh thần:

- Hạ Thiên, chuyện này, ngươi đừng gọi ta mỹ nữ tỷ tỷ, giống Hiểu Như gọi ta Hinh tỷ là được."

- Được, Hinh tỷ.

Hạ Thiên lên tiếng.

- Hạ Thiên, về chuyện ngươi muốn hoa, ngươi muốn dùng bao nhiêu đóa hoa hồng?

Tôn Hinh Hinh hỏi:

- Còn nữa, ngươi muốn dùng hoa hồng đỏ hay là hoa hồng lam?

- Hinh tỷ, ta không hiểu những cái này, tỷ xem rồi làm luôn hộ ta.

Hạ Thiên đối với cái này xác thực không hiểu.

- Vậy…. Ngươi tặng cho bạn gái hay là...

Lúc Tôn Hinh Hinh hỏi vấn đề này cũng cảm giác có chút khẩn trương.

- Tặng cho lão bà của ta.

Hạ Thiên nhanh chóng đón lời nói.
Hắn đã có lão bà rồi? Trong nội tâm Tôn Hinh Hinh lập tức dâng lên một cổ cảm giác mất mác, chỉ là, trong nội tâm nàng còn có chút hoài nghi, hắn rõ ràng thoạt nhìn bộ dạng vẫn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao lại đã có lão bà?
Còn bên cạnh Phương Hiểu Như càng trực tiếp hỏi:

- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Làm sao đã có lão bà?

- Ta mười chín tuổi.

Hạ Thiên có chút tự hào:

- Ta lúc ba tuổi đã có lão bà rồi nha!

- Ba tuổi đã có lão bà?

Tôn Hinh Hinh vốn là sững sờ, sau đó "Híc…híc", yêu kiều cười thành tiếng:

- Hạ Thiên, ngươi lừa gạt ai đó?

Hạ Thiên không có giải thích, chỉ là trong lòng nói thầm, thần tiên tỷ tỷ thật sự tại hắn lúc ba tuổi đã đáp ứng làm lão bà của hắn mà.

- Hạ Thiên, ngươi mới mười chín tuổi thì làm sao có thể có lão bà được?

Phương Hiểu Như cũng ở bên cạnh nói:

- Người ta tối đa cũng chỉ là bạn gái của ngươi thôi?

- Không phải bạn gái, là lão bà.

Hạ Thiên rất chân thành sửa lại:

- Chúng ta đã bái đường thành thân rồi.

- Bái đường thành thân?

Phương Hiểu Như nhịn không được cười khanh khách:

- Hạ Thiên, ngươi thật biết nói đùa, mấy giờ rồi mà vẫn còn có bái đường thành thân? Ngươi mới mười chín tuổi, vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đó!

- Hiểu Như, kỳ thực cũng chưa chắc đâu, rất nhiều địa phương, chỉ cần cha mẹ hai bên đồng ý tổ chức cỗ bàn, cho dù không chính thức kết hôn, không có giấy đăng ký kết hôn thì cũng không thể đổi ý được.

Tôn Hinh Hinh sắc mặt lại buồn bã, thấp giọng nói.

- A… Thực xin lỗi hinh tỷ, em quên mất chuyện của chị.

Phương Hiểu Như lập tức phản ứng, bởi vì nàng biết rõ Tôn Hinh Hinh cùng Trương Đại Trụ cũng là loại tình huống này, năm đó, gia đình Trương Đại Trụ đưa lễ ăn hỏi cho gia đình Tôn Hinh Hinh, hai nhà còn xếp đặt cỗ bàn, cho dù Tôn Hinh Hinh trong ngày đó đã chạy trốn, cũng chưa từng cùng Trương Đại Trụ đi đăng ký kết hôn, nhưng trong mắt người trong thôn, Tôn Hinh Hinh đã là lão bà của Trương Đại Trụ, cũng chính bởi vì như thế, mỗi lần Trương Đại Trụ tới nơi này nháo sự thì cảnh sát cũng không có cách nào, bởi vì trong mắt cảnh sát thì đây là chuyện trong nhà, chỉ cần Trương Đại Trụ không làm gì quá đáng, bọn họ cũng chỉ có thể hòa giải mà thôi.
Hạ Thiên không biết những việc này, nhưng hắn vẫn rất đồng ý với ý kiến của Tôn Hinh Hinh, gật gật đầu tỏ vẻ tán thành:

- Đúng vậy, Tiểu Kiều ba năm trước đây cũng là lão bà của ta rồi, chúng ta còn cùng nhau uống rượu giao bôi nữa!

- Tiểu Kiều?

Phương Hiểu Như có chút ngạc nhiên:

- Lão bà ngươi tên là Tiểu Kiều sao?

- Đúng vậy, nàng tên là Kiều Tiểu Kiều.

Hạ Thiên gật gật đầu:

- Bó hoa này ta chính là muốn tặng cho nàng đấy.

Tiệm hoa trong chốc lát trở nên dị thường yên tĩnh, Tôn Hinh Hinh cùng Phương Hiểu Như dùng một loại ánh mắt dị cổ quái nhìn Hạ Thiên.
"Híc…híc!" Một lát sau, Tôn Hinh Hinh yêu kiều cười ra tiếng:

- Hạ Thiên, ngươi thật là vui tính!

- Ta nói này Hạ Thiên, nhìn cái bộ dáng rất nghiêm túc của ngươi thì thiếu chút nữa ta cũng bị ngươi lừa, thiệt là, nếu Kiều Tiểu Kiều là lão bà ngươi thì 'Bill đáng chết' chính là lão công của ta rồi.

Phương Hiểu Như cũng khanh khách cười không ngừng.

- 'Bill đáng chết' là ai?

Hạ Thiên nhịn không được hỏi.

- 'Bill đáng chết' à? Đó chính là người giàu có nhất thế giới...!

Phương Hiểu Như hì hì cười cười:

- Ta nằm mơ cũng muốn làm lão bà của hắn!

Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn xem như đã hiểu ra, căn bản các nàng không tin Kiều Tiểu Kiều là lão bà của hắn, cũng giống như Tô Bối Bối ở trên xe lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.