Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 14: Có thêm tên tiểu đệ cũng tốt





Đinh Báo hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc tên này là ai vậy? Trước đó Trương Đại Trụ đã nói cho hắn biết tên tiểu tử này đánh nhau rất lợi hại, hắn còn tưởng rằng Trương Đại Trụ quá vô dụng, nhưng hiện tại hắn mới hiểu được, dùng từ đánh nhau lợi hại để hình dung tên này còn chưa đủ, cái này chính phải là một siêu cấp cao thủ.
Tuy mấy tên thủ hạ của hắn không có bản lãnh gì to lớn, nhưng mà có thể trong một thời gian ngắn đánh ngã nhiều người như vậy, nhất định chỉ có cao thủ chân chính mới có thể làm được!

- Tại sao ngươi lại không đánh ta?

Đinh Báo đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, làm sao hắn vẫn còn đứng ở chỗ này vậy?

- À... Ta cảm thấy ngươi rất đáng thương.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Đáng thương?

Trong lòng Đinh Báo trào lên một cơn thịnh nộ:

- Huynh đệ, Đinh Báo ta không cần người khác phải thương hại, nhân tiện cũng khuyên ngươi một câu, tuy ngươi đánh rất được, nhưng ở trong cái xã hội này không phải chỉ dựa vào đánh đấm là có thể giải quyết được tất cả!

- Ừhm... Tam sư phụ của ta cũng có nói qua, bạo lực không thể giải quyết hết mọi vấn đề.

Hạ Thiên gật gật đầu:

- Chẳng qua ta vẫn cảm thấy ngươi rất đáng thương, đàn ông bị cắm sừng đều rất đáng thương.

- Lời này của ngươi có ý gì?

Sắc mặt của Đinh Báo càng khó coi, điều này cũng rất bình thường, không cần biết là người đàn ông nào, bị người ta nói là bị cắm sừng thì khuôn mặt đều sẽ rất khó nhìn.

- Nữ nhân kia là chị của Trương Đại Trụ, Trương Đại Trụ lại gọi ngươi là anh rể, xem ra nữ nhân kia là vợ của ngươi, đúng không?

Hạ Thiên chỉ Trương Ngọc Phân vẫn đang nằm trên mặt đất:

- Chẳng qua nữ nhân này tối ngày hôm qua đã "làm" với tên gia hỏa kia, đó, chính là cái tên 'Hoàng Mao' (Tóc vàng) nằm kia kìa, ngươi nói xem bị tiểu đệ của chính mình cắm sừng còn chưa đủ đáng thương sao?

- Ngươi đừng có nói bậy!

Trương Ngọc Phân lạnh giọng quát lên.

- Báo ca, oan uổng cho em, tiểu tử này ngậm máu phun người!

Tên 'Hoàng Mao' kia cũng vội vàng chối cãi.

- Huynh đệ, kế ly gián đơn giản như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?

Đinh Báo hừ lạnh một tiếng:

- Tuy ngươi đánh rất được, nhưng chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Hạ Thiên có chút không vui, cái này rõ ràng không phải là nói đầu óc hắn có vấn đề hay sao?

- Tin hay không tùy ngươi, chẳng qua ta có thể nói cho ngươi biết, giữa trưa hôm trước ngươi đã cùng "làm" với vợ ngươi, hôm kia không "làm", à, trước đó một ngày vợ của ngươi cũng cùng "làm" với tên tiểu tử 'Hoàng Mao' kia.

Hạ Thiên lười nhác nói:

- Haizzz, thực ra ta cảm thấy vợ của ngươi đúng là "Gà" mà, trong gần nhất một tháng cũng chí ít đổi qua bốn tên đàn ông khác nhau.

Khuôn mặt Đinh Báo đã biến thành vô cùng khó nhìn, bỗng nhiên hắn xoay người, lành lạnh nhìn vào Trương Ngọc Phân cùng tiểu tử tóc vàng, tuy hắn không muốn tin tưởng, nhưng xác thực giữa trưa hôm trước hắn đã cùng với Trương Ngọc Phân làm một cuộc đại chiến trên sofa, mà hôm kia hắn cũng không ở cùng Trương Ngọc Phân, Hạ Thiên nói chính xác như vậy, khiến cho hắn không thể không hoài nghi.

- Báo ca, đừng nghe tên tiểu tử này nói bậy!

Trương Ngọc Phân bò dậy từ dưới đất, vội vàng nói.

- Hoàng Mao, nếu hiện tại chú nói thật ra, anh vẫn coi chú là huynh đệ!

Đinh Báo không để ý tới Trương Ngọc Phân, chỉ lạnh nhạt nhìn vào tiểu tử Hoàng Mao.
Hoàng Mao mồ hôi chảy ra đầm đìa, hắn theo Đinh Báo ba năm, biết được thủ đoạn của Đinh Báo, hắn cũng tin tưởng nếu như Đinh Báo thật sự muốn điều tra, nhất định có thể tra ra được.

- Báo ca, là em sai lầm, là nó dụ dỗ em, em....

Cuối cùng Hoàng Mao cũng thừa nhận, hiện tại mà thừa nhận thì hắn còn có khả năng sống sót, một khi để Đinh Báo tự mình điều tra ra, khẳng định hắn chỉ có một con đường chết.

- Hoàng Mao, ngươi đừng có vu oan cho ta...

Sắc mặt Trương Ngọc Phân đại biến, chỉ là còn chưa nói dứt lời, Đinh Báo đã giơ tay hung hăng bạt tai cho nàng một cái.

- Đứng dậy hết cho ta, về thôi!

Đinh Báo lạnh giọng quát, lạnh lùng nhìn vào Trương Ngọc Phân:

- Đợi lát nữa trở về sẽ tính sổ với ngươi!

Đinh Báo mang theo một đám thủ hạ của hắn rời đi rất nhanh, mà Trương Ngọc Phân cùng Trương Đại Trụ dĩ nhiên cũng bị mang đi, bọn họ trái lại là không muốn quay về, chẳng qua là bị Đinh Báo lôi đi nên không thể không đi.

- Xong!

Nhìn vào bóng lưng đám người Đinh Báo, Hạ Thiên có chút đắc ý:

- Bây giờ sẽ không có người giành Hinh tỷ với ta nữa.

Nhìn thấy Tôn Hinh Hinh ngẩn người ở cách đó không xa, Hạ Thiên liền đi tới cầm lấy tay của nàng:

- Hinh tỷ, chúng ta về nhà đi!

- Oa... Hạ Thiên, chẳng lẽ ngươi chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết à?

Phương Hiểu Như chạy qua hỏi, vừa rồi nàng đều ở một bên xem náo nhiệt, nhưng cũng không dám tiến lên, nàng cũng không dám đi trêu vào mấy tên du côn kia.
Hạ Thiên nhìn Phương Hiểu Như một cái, sau đó lắc đầu.

- Không phải à?

Phương Hiểu Như có chút thất vọng.

- Cô không phải lão bà của ta, cũng không có cơ hội trở thành lão bà của ta, cho nên ta sẽ không nói cho cô biết.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Phì... Không nói thì thôi, bộ giỏi lắm hay sao?

Mặt Phương Hiểu Như đỏ lên, trừng mắt với Hạ Thiên một cái, quay người chạy về tiệm hoa.
Hạ Thiên liền kéo Tôn Hinh Hinh đi, sau người lại chuyền đến một cái thanh âm gấp gáp:

- Đại ca... Đại ca... Đợi ta với!

Quay người lại nhìn, lại là một tên mập mạp chạy tới, Hạ Thiên lại nhíu mày:

- Ngươi là ai vậy?

- Đại ca... Là ta mà, chính là hôm qua, anh nói muốn một ngàn vạn sẽ giúp ta làm sạch...

Mập mạp thở hổn hển nói.

- À... Là ngươi, tên gia hỏa bị người cướp mất lão bà kia mà.

Hạ Thiên đã nghĩ ra:

- Hình như ngươi gọi là Vương Kiệt phải không?

- Đúng... Đúng... Đúng, chính là ta, trí nhớ của đại ca thật tốt!

Vương Kiệt mập mạp bộ mặt nịnh nọt.

- Hiện tại ngươi có tiền sao?

Hạ Thiên có chút hứng thú, tiểu tử này hôm qua nói hắn chỉ có tám trăm đồng, chẳng lẽ qua một ngày đã có tám trăn vạn? Nếu là tên tiểu này kiếm tiền lợi hại như vậy, hắn cũng muốn suy xét đi theo để học phương pháp kiếm tiền.

- Cái này... Không có.

Vương Kiệt có chút lúng túng.

- Không có tiền thì ngươi tìm ta làm cái gì?

Hạ Thiên lập tức không vui:

- Như vậy không phải là ngươi đang lãng phí thời gian của ta hay sao?

Hạ Thiên liền kéo Tôn Hinh Hinh rời đi, Vương Kiệt sững sờ, sau đó liền vội vàng đuổi theo.

- Đại ca... Đại ca... Chờ một chút, nghe ta nói đã, anh thật là quá "Trâu", ta rất ngưỡng mộ anh...

Vương Kiệt vội vàng nói.

- Ngươi không phải là mỹ nữ, ngưỡng mộ ta làm cái gì?

Hạ Thiên không vui nói.

- Cái này... Đại ca, tuy ta không phải mỹ nữ, nhưng ta thật sự rất ngưỡng mộ anh mà, anh chỉ có giơ tay nhấc chân là có thể đánh ngã một đám người, còn chỉ có dùng thời gian một ngày đã cưa đổ được Hoa hồng Tây Thi của đại học Giang Hải chúng ta, nếu ta có thể học được một chút bản sự của anh thì bạn gái cũng không bị người cướp đi.

Trong lòng Vương Kiệt có chút buồn bực, phải hay không phải mỹ nữ cũng không phải hắn có thể quyết định được à nha.

- Hoa hồng Tây Thi?

Hạ Thiên nhìn Tôn Hinh Hinh một cái:

- Nè... Hinh tỷ, đó có phải là tỷ hay không vậy?

Tôn Hinh Hinh khuôn mặt đỏ ửng, kiều mị liếc Hạ Thiên một cái:

- Ta sao mà biết được?

- Đại tẩu, chị giúp đỡ em đi, bảo đại ca thu em làm tiểu đệ đi!

Vương Kiệt bắt đầu chiến lược đi đường vòng cứu nước, chuyển qua Tôn Hinh Hinh.

- Đừng có nói bừa, ta không phải đại tẩu của cậu!

Mặt Tôn Hinh Hinh càng đỏ hơn, trong lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào.

- Đại ca, ta thật sự rất có thành ý mà, không bằng thế này, ta giới thiệu muội muội của ta cho anh có được không? Muội muội của ta rất xinh đẹp đó.

Vương Kiệt tung ra đòn sát thủ.

- Ngươi thật sự có muội muội xinh đẹp?

Cuối cùng Hạ Thiên cũng có chút hứng thú. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Đại ca, làm sao ta dám gạt anh chứ? Muội muội của ta thật sự rất xinh đẹp, trông giống như là Triệu Vũ Cơ đó!

Vương Kiệt vỗ ngực đảm bảo.
Hạ Thiên quay đầu nhìn vào Tôn Hinh Hinh:

- Hinh tỷ, Triệu Vũ Cơ là ai vậy?

- Là một ngôi sao ca nhạc hiện tại rất nổi danh.

Tôn Hinh Hinh trả lời.

- Có xinh đẹp không?

Hạ Thiên hỏi tiếp.

- Rất xinh đẹp.

Tôn Hinh Hinh gật đầu.

- Ừhm!

Hạ Thiên buông lỏng tâm tư, sau đó nhìn Vương Kiệt:

- Vậy được rồi, tạm thời ta sẽ thu ngươi làm tiểu đệ, chẳng qua chỉ là lâm thời mà thôi, chờ khi nào ta gặp được muội muội của ngươi sẽ suy xét lại có nên hay không để ngươi làm tiểu đệ chính thức.

- Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại tẩu!

Vương Kiệt vui mừng:

- Đại ca, ta mời anh ăn cơm có được hay không?

- Cũng được, cũng đỡ cho Hinh tỷ trời nóng như vậy phải về nhà nấu cơm.

Hạ Thiên vẫy vẫy tay:

- Hinh tỷ, đi chỗ hôm qua chúng ta ăn đi, ta thấy chỗ đó mùi vị thức ăn cũng không tệ.

- Ngươi quyết định là được.

Tôn Hinh Hinh đối với những việc này cũng không có ý kiến, nhưng lại có chút tức giận nhìn Hạ Thiên một cái, cái tên tiểu sắc lang này, người ta cầu xin làm tiểu đệ của hắn, hắn làm sao cũng không đồng ý, kết quả chỉ vừa nói có một vị muội muội xinh đẹp, hắn lập tức đồng ý ngay.
Hơn mười phút sau, Hạ Thiên lại đi tới quán ăn "Giá ổn định cho học sinh, sinh viên" kia, chẳng qua là ba người cũng đã biến thành bốn người, Tôn Hinh Hinh cũng thuận tiện gọi cả Phương Hiểu Như cùng đi.

- Đại ca, anh muốn ăn cái gì?

Vương Kiệt cầm lấy menu, bộ mặt nịnh nọt nhìn vào Hạ Thiên.

- Tùy tiện đi.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Vậy... Đại tẩu, chị thì sao?

Vương Kiệt chuyển hướng sang Tôn Hinh Hinh.

- Ngươi xem rồi tự gọi đi.

Tôn Hinh Hinh đã tiếp nhận việc được gọi là đại tẩu.
Phương Hiểu Như ở một bên lại có chút buồn bực, tốt xấu gì thì tiểu tử này cũng là sinh viên giỏi của đại học Giang Hải, còn tự xưng là thiên tài máy vi tính, làm cái gì mà không được, cứ phải muốn đi làm tiểu đệ cho tên gia hỏa Hạ Thiên này chứ?
Vừa vặn ở trên đường đi, nàng đã được biết, Vương Kiệt cũng giống như nàng, đều là sinh viên năm hai của đại học Giang Hải, đến khai giảng tháng chính cũng đều là năm ba, chỉ khác là Vương Kiệt học công nghệ thông tin, mà nàng là học Luật.
Đường đường là sinh viên của đại học Giang Hải, cầm cái danh đi ra cũng đủ để khoe khoang rồi, nhưng lại phải đi làm tiểu đệ cho cái tên Hạ Thiên căn bản là chưa từng đọc sách bao giờ này, điều này ít nhiều cũng khiến cho Phương Hiểu Như cảm thấy Vương Kiệt đang bôi đen lên danh hiệu của đại học Giang Hải, tuy nàng cũng cảm thấy xác thực là Hạ Thiên có chút bản sự, không nói cái khác, riêng việc đánh nhau cũng đã rất giỏi, nhưng một mỹ nhân như Tôn Hinh Hinh, sao mới chỉ có thời gian trong một ngày cũng đã rơi vào vòng tay của hắn, Vương Kiệt cũng khuất phục dưới trướng của hắn, ít nhiều trong lòng Phương Hiểu Như cũng có chút không bình ổn được.
Vương Kiệt chọn xong món ăn, lại nhìn vào Hạ Thiên:

- Đại ca, có muốn uống rượu không?

- Tùy tiện.

Hạ Thiên lại đưa ra cái đáp án như vậy.

- Cho hai chai Tuyết Hoa, thêm đá nữa.

Vương Kiệt đưa menu cho phục vụ viên, sau đó quay đầu nhìn vào Hạ Thiên:

- Đại ca, vậy thì chúng ta uống một chút nha.

- Này, ta nói Vương Kiệt này, ngươi sao lại phải làm tiểu đệ cho Hạ Thiên chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn học đánh lộn với hắn?

- Cái gì là đánh lộn, ta nói cho Phương Hiểu Như này, cái này cô không hiểu, lấy kinh nghiệm trong hai mươi năm qua ta đọc qua tiểu thuyết vũ hiệp mà nói, đại ca tuyệt đối chính là võ lâm cao thủ!

Vương Kiệt nói được mưa xuân tới tấp.
Phương Hiểu Như bĩu môi, hóa ra Vương Kiệt là xem quá nhiều tiểu thuyết vũ hiệp nên bị ngộ độc rồi à nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.