Hồ Đế

Chương 1: Khởi đầu




Địa cầu
Một bệnh viện xa hoa xừng xững giữa thành phố. Đây là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất toàn thế giới, hầu như không ai không biết tên. Chính bởi vì trình độ của các bác sĩ lẩn các loại thiết bị tân tiến nhất, đã gây dựng nên danh tiếng trên toàn thế giói.
Chẳng qua đâu phải như thế là có thể trị khỏi tất cả các loại bệnh. Và Tử U là một trong số đó.
tính ra hắn là một người đáng thương. mồ coi cha mẹ từ nhỏ, sau đó thì nhận vào cô nhi viện, thế nhưng trớ trêu thay, không được bao lâu cả cô nhi viện đề bốc cháy. một lầ nữa hắn mất đi tất cả.
sau đó hắn được cô chú ở nước ngoài đón về. nhưng ông trời lại không muốn hắn sống một cách yên ổn, kể từ đó hắn mắc phải một loại bệnh hết mức kì lạ:cứ cách một đoạn thời gian hắn phải chịu một cơn đau hành hạ chết đi sống lại. dù là bệnh viện hàng đầu X cũng không biện pháp.
hiện tại hắn vừa tròn 25 tuổi, thế nhưng đến một người bạn hắn cũng chẳng có nói chi là một người bạn gái. hay đúng hơn là chẳng ai muốn lại gần một tên bị quái bệnh như Tử U. cũng chính vì vậy mà đã biến hắn thành một người lạnh lùng vô cảm, thậm chí đến chết hắn cũng không quan tâm.
trong một ngôi nhà sang trọng ở ngoại ô thành phố. một thanh niên đang dựa lưng vào chiếc ghế mà ngủ.khuôn mặt hắn có thể nói là hoàn mỹ không tì vết. đến nổi vẻ mặt trắng bệch không chút máu của hắn cũng chẳng thể phai đi vẻ đẹp của hắn. hắn đúng là Tử U. mà chẳng qua hắn cũng không phải ngủ mà là đang gắn gượng trong nổi thống khổ hắn chịu đựng gần 20 năm. nếu là người khác có lẽ giờ đã đau đến chết đi sống lại nhưng hắn lại đến rên một tiếng cũng không, có thểthấy định lực của hắn cường đến mức nào.
kéo dài hơn 1 tiếng, căn bệnh quái đản của hắn cũng dừng lại. nhẹ nhàng đứng lên, mở cửa rồi đi ra ngoài ban công. hít sâu một hơi, một tia hưởng thụ, nhẹ nhàng hiện ra trong mắt của hắn,...
-ưm! chú ấy lại đến.
không lâu sau, một chiếc xe cao sang dần xuất hiện trong tầm mắt. có lẽ đây là đền đáp duy nhất từ cơn bệnh của hắn, tất cả giác quang của hắn đều rất mạnh, nghe dù chỉ là tiếng động nhỏ, thậm chí vào lúc bệnh phát tác dù chỉ là rung động không khí hắn cũng biết. nhìn hắn có thể thấy cả trong bóng tối......
không lâu sau chiếc xe đã đến ngôi nhà mà hắn đang ở. thấy vậy hắn cũng bình thản mà đi xuống nhà. một người đàn ông trung niên bước xuống từ xe cùng lúc Tử U cũng mở cửa.
-chú lại định không về nhà đấy à?
nhẹ nhàng cười một tiếng, có lẽ chỉ với người chú trước mắt hắn mới có thể nở nụ cười.thực ra đây cũng là chuyện bình thường, bởi vì đó là người duy nhất cưu mang hắn trong lúc hắn tuyệt vọng nhất.
tựa như nhìn thấy vẽ mặt trắng bệch của Tử U, người trung niên cũng không quan tâm đến câu hỏi của Tử U nhíu chặt mày hỏi
- cháu lại phát bệnh? có cần ta....
-không cần đâu, dù sao họ cũng chẳng thể làm gì
còn chưa nói hết câu Tử U đã nói.
-hầy...được rồi vào nghi ngơi đi, vừa phát bệnh lại đi ra đón ta thật hết cách với cháu
nhẹ nhàng cười một tiếng rồi cũng đi vào nhà. thực sự hắn cũng đã rất mệt rồi, gần như mỗi lần phát bệnh đều giống như rút toàn bộ tinh lực của hắn mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.