Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 96: Là ai lại mở xiềng xích thời gian




Giới tu chân của Huyền Không đại lục rất ít khi có dịp khiến các đại môn phái cùng nhau tụ tập lại nhộn nhịp như thế này.
Các giáo phái nhỏ, các gia tộc tu tiên không đủ thực lực để tranh đoạt Thiên Âm chi hồn hay bảo khố của Âm Ảnh tông thì ngấm ngầm liên kết với nhau, muốn dựa thời cơ nhặt tiện nghi, hay thậm chí tranh thủ trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, lật đổ các tiên gia và môn phái lớn.
Bên trong các môn phái lớn, các vị trưởng lão, các đệ tử chân truyền cũng coi đây là cơ hội tốt để tranh quyền lực.
Ngay cả những tên tán tu có tu vi yếu kém cũng muốn chạy đến Tây châu thử thời vận, lỡ như khi một vị thần cảnh ngã xuống chẳng hạn, nếu may mắn còn có thể nhanh tay đoạt lấy pháp bảo thậm chí cả nhẫn trữ vật. Nếu không được thì cũng có chuyện để sau này còn bàn tán với các đồng đạo.
Một khi mùa oán hồn qua đi thì Âm Ảnh Tông nhất định sẽ bị tiêu diệt, chỉ là không biết người nào sẽ được lợi ích lớn nhất, người nào lại sẽ phải trả giá đắt nhất.
Còn về thế giới của phàm nhân thì vẫn luôn như trước, hỗn loạn và điên cuồng. Có thể bởi vì thọ nguyên của phàm nhân quá ngắn ngủi, cũng có thể vì thiếu thốn đạo pháp cao thâm.
Nhưng cũng nhờ vậy mà phàm thế luôn là nơi thay đổi nhiều nhất.
Không nói đâu xa, ở ngay bên dưới hoàng cung Đại Tề còn có một phàm nhân đang chuẩn bị đạp bằng ranh giới tiên phàm.
Cả một tầng mật thất âm u chi chít những cơ quan chuyển động, hơi nước xì xèo không ngừng bốc lên từ những cỗ máy đen xì.
Một lão già ngồi trên cái ghế gỗ có gắn hai bánh xe lớn ở hai bên và hai cái bánh nhỏ ở dưới chân ghế. Lão dùng hai cánh tay khẳng khiu như hai thanh củi cố sức lăn bánh xe lớn, ghế gỗ theo điều khiển chạy tới chạy lui quanh một cái bàn thép hình chữ nhật cũ kĩ ở giữa phòng.
Trên bàn có rất nhiều các mẫu đá quý khác nhau, đủ hình dáng, màu sắc và kích cỡ.
Lão tỉ mỉ cầm từng viên đá lên gần sát mắt, dùng đôi mắt đục ngầu của mình xem xét thật kỹ lưỡng.
Mấy chục năm nay, giấc mộng của kẻ tàn phế này vẫn luôn theo sau, ám ảnh lão, giúp lão có sức đẩy chiếc xe lăn nặng nề.
Trước kia, lão luôn mơ tưởng một ngày nào đó có thể giết chết vương hậu Lãnh Nhược Linh, trả thù cho nhà họ Vương.
Thế rồi càng già, nguyện ước báo thù đó lại càng trở nên vô nghĩa. Mãi đến bây giờ, lão chỉ muốn một minh chứng cho thế nhân biết rằng cuộc đời này của lão đã không phí hoài.
Một tên nô tài trẻ tuổi mặt mày lấm lem ôm một chiếc rương nhỏ, vừa đi vừa thở dốc.
- Vương công công! Đây là số đá tháng này chúng ta luyện...
Tên phụ việc quá mệt nhấc chân không nổi, vấp té nhào. Chiếc rương rơi xuống đất, đồ vật trong rương đổ tràn ra ngoài.
Đó là một đám đá trong veo rực rỡ, nhìn qua không khác mấy so với những viên đá ở trên bàn mà lão già nghiên cứu nãy giờ.
Lẫn lộn trong đám đá quý sặc sỡ đó là một viên đá trong veo. Bên trong viên đá có dòng khí đục như sương mù đang chầm chậm di chuyển.
Vương Cẩn Chi thấy vậy, đôi mắt vẩn đục lóe sáng lên, lão vội vàng nhoài người ra khỏi xe lăn, vội bò lết dưới mặt đất đến bên viên đá ấy.
Hai hàng nước mắt vui sướng chảy dài trên khuôn mặt. Viên đá chính là minh chứng cho một đời này lão đã không phí hoài.
Vương Cẩn Chi cẩn thận cầm viên đá, nở nụ cười thỏa mãn rồi kêu tên nô tài:
- Còn đứng đờ ra đó làm gì, không mau đỡ ta dậy?!
Tên thái giám trẻ lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy tới đỡ lão ngồi lên ghế.
- Ngươi theo hầu lão phu bao lâu rồi?
Nghe lão nhân hỏi vậy, tên thái giám vui như mở cờ trong bụng. Gần đây, chức vụ tổng quản ngoại viện đang bị bỏ trống, có lẽ Vương công công hỏi như vậy là đang có ý định cất nhắc hắn!
Hắn vừa sửa sang lại y phục của Vương Cẩn Chi, vừa trả lời:
- Bẩm công công! Đã được mười năm rồi!
- Thì ra đã qua lâu như vậy! Cũng đã đến lúc nên để ngươi đi rồi!
Thanh niên không kìm lòng được mà nở nụ cười vui sướng, cung kính cúi người nghiêm túc chờ lão nhân nói tiếp.
Vương Cẩn Chi siết chặt tay cầm của ghế, khởi động cơ quan. Một chùm chừng ngàn mũi kim từ dưới đáy xe phóng lên, biến gương mặt tươi cười của tên thái giám trẻ trước mặt lão thành tổ ong.
Nụ cười trên mặt người thanh niên kia được lưu giữ lại mãi mãi, tuy rằng có hơi biến dạng.
Họ Vương đẩy cái thi thể rũ rượi ngã xuống đất. Khuôn mặt chi chít lỗ kim với đôi mắt trợn to, tựa như có bàn tay vô hình nào đó đang bóp nắn, khiến huyết dịch ứa đều ra từ những lỗ thủng.
Kết cục của những kẻ biết quá nhiều bí mật thường không được tốt đẹp.

Sáng tạo của phàm nhân tốn kém vài chục năm thậm chí là vài trăm năm, sáng tạo của tiên nhân càng lâu hơn.
Phía trên trời cao vời vợi của Thanh Hư môn có một đám mây trắng. Chìm nổi ở bên trong là bóng dáng thấp thoáng của một tòa tháp cổ kính. Bên trong tầng trên cùng của tháp cổ có một đám lão già trên người tràn đầy tử khí.
Bọn họ ngồi nhập định xung quanh một khối đá cao bằng người trưởng thành.
Đây chính là một mảnh vỡ của Thanh Hư Tinh Bàn. Người của Huyền Không lục địa quen gọi nó là Thanh Hư Tinh Bàn, người ở các vi diện thế giới khác thì gọi nó là Hư Không Chi môn.
Gọi là Thanh Hư tinh bàn vì nó có liên quan đến cố sự Tiên Bàn sơn ở thời thượng cổ. Lần đó Thanh Hư môn đã diệt vong. Mãi đến sau khi Huyền Không đại lục tan rồi lại hợp, mới có người vô tình nhặt được truyền thừa của Lăng Thần lão tổ, môn phái mới được xây dựng lại.
Còn vì sao gọi là Hư Không Chi Môn thì lại càng rối rắm hơn. Phải kể lại từ thời điểm Kiếp Thành của thế giới hoa sen, đúng hơn là ngay khi Kiếp Trụ bắt đầu.
Nói đến bốn thời kỳ Kiếp Thành, Kiếp Trụ, Kiếp Hoại, Kiếp Không thì sinh mạng chỉ xuất hiện và tồn tại ở Kiếp Trụ mà thôi.
Hư Không chi môn chính là sáng tạo của sinh mạng đầu tiên chốn Kiếp Trụ này, sinh mạng đó muốn dùng nó làm chìa khóa để vượt qua Kiếp Hoại và tiếp tục tiến vào thời kỳ mới.
Bất chợt một lão già đang nhập định đột ngột mở to mắt, cười khằng khặc, hét lớn:
- Viên mãn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.