Lãnh Vân Khanh bước xuống kiệu, nhẹ nhàng giẫm lên vũng máu trộn lẫn với nội tạng dưới chân, đến gần rùa đá.
Đám binh lính ngừng lại ở phía xa không dám cùng tiến lên.
Máu nhuộm đẫm đôi giày vải và vạt áo của nàng, tiếng nhớp nháp của huyết dịch vang lên theo bước chân, nhưng nàng không mấy quan tâm. Kiên định đến trước mặt ba nam nhân, nàng khẽ khuỵu gối chào:
- Tiểu nữ tham kiến các vị đại tiên!
Giọng nói thánh thót bình thản vang lên giữa chiến trường máu thịt.
Dù mùi tanh tưởi trong không khí xông thẳng vào mũi, xoắn vào phổi khiến người ta cảm thấy muốn nôn mửa, Lãnh Vân Khanh vẫn cố chịu đựng, không hề nhíu mày, khuôn mặt thanh tú vẫn nở một nụ cười điềm mỹ, khiến người ta cảm thấy xung quanh nàng không phải là núi thây biển máu mà là phong cảnh tú lệ.
Trái lại, A Nhất vẫn thẫn thờ quỳ ở nơi đó như cái xác không hồn.
Hành vi của hai vị đệ tử Mộc đường làm hắn phải suy nghĩ.
Nếu như Tịch Diệt đạo tổ có mặt ở đây, liệu sư phụ có đồng tình với hắn hay không?
A Nhất biết rất rõ câu trả lời.
Đừng nói là vài ngàn nhân mạng, cho dù tất cả binh sĩ có mặt trên chiến trường này đều bỏ mạng, cho dù ngày mai cả Lưu Ly quốc và Đại Tề đều bị diệt vong thì sư tôn đáng kính của hắn cũng sẽ không hề nhíu mày.
A Nhất tự hỏi liệu Âm Ảnh tông có thực sự là gia đình của hắn hay không.
Bây giờ, hắn không rõ!
Hai vị đệ tử của Mộc Đường mãi chờ đợi, nhưng thấy tiểu sư thúc mãi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào với đám người này nên tự tiện trả lời.
- Đây hẳn là Lãnh cô nương? Hạnh ngộ.
- Cô nương từng giúp đỡ tiểu sư thúc của chúng ta lúc người gặp khó khăn, chút quà mọn này mong cô nương vui lòng nhận cho.
Khi thấy cự quy xuất hiện, Lãnh Vân Khanh cũng đã đoán biết được lai lịch của A Nhất không tầm thường nên cũng không mấy bỡ ngỡ khi nghe hai thiếu niên này xưng hô hắn là tiểu sư thúc.
- Chẳng lẽ người này là một trong số mấy vị đường chủ của Âm Ảnh tông?
Trái tim của nàng đập lên thình thịch.
Bởi muốn làm tiểu sư thúc hài lòng nên hai thiếu niên vội nở nụ cười tươi rói, tế ra một bình hồ lô nhỏ vừa bàn tay rồi khống chế nó bay lơ lửng đến trước mặt vị công chúa họ Lãnh kia. Họ nghĩ món quà này hẳn là rất hợp với người có khiếu điều binh khiển tướng như nàng.
- Tiểu nữ đa tạ các vị đại tiên.
Lãnh Vân Khanh không có ý định chối từ, nàng lễ độ nhận bình hồ lô.
- Rải gạo thành binh.
- Một hạt gạo địch ngàn người.
Lời giải thích của Mộc Thanh và Mộc Hi khiến bình hồ lô bé nhỏ trên tay nàng trở nên nặng nề vô cùng. Nàng không nén nổi kích động, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn hẳn. Nếu nó thực sự kì diệu như hai vị tiên sư kia nói…chẳng phải chỉ cần bình gạo này là nàng đã có thể đánh thẳng về kinh đô, thậm chí lật đổ vương hậu hay sao?
Một lá bùa, một bình gạo, quà của tiên nhân luôn là kì diệu như vậy, tùy tiện đưa ra là có thể dễ dàng thay đổi vận mệnh của cả một triều đại, một đế quốc.
A Nhất nghe được lời nói của hai người, đôi mắt vô thần chợt tỉnh táo lại, hắn hét lớn nhưng vẫn không hề quay đầu.
- Các ngươi giết nhiều người như vậy còn chưa đủ sao?
Tất cả những người ở đây, kẻ thì hờ hững, kẻ sợ hãi, có kẻ lại còn hào hứng.
A Nhất đau đớn. Không chỉ riêng Âm Ảnh tông, có lẽ cả thế gian này cũng không có nơi nào thật sự là nhà của hắn.
- Tiểu sư thúc bớt giận!
Giọng nói của hai thiếu niên đồng loạt vang lên. Họ còn chưa quen với tính khí yêu chuộng hòa bình của vị sư thúc này.
Bình hồ lô lập tức rời khỏi bàn tay quyến luyến của nữ nhân.
Thay vào đó là một chiếc bình ngọc nhỏ.
Mộc Thanh và Mộc Hi lên tiếng.
- Món quà kia sát khí nặng nề quả thật không thích hợp với cô nương.
- Trú nhan đan! Phàm nhân phục dụng còn có thể tăng thọ nguyên một trăm năm.
- Một kiếp ba viên.
- Tuyệt không thể nhiều hơn.
Nghĩ đến số phận của cặp phu thê chế tạo ra trú nhan đan, cặp song sinh rợn cả người.
Đối với người bình thường có lẽ món quá này rất quý giá, thế nhưng đối với một nữ nhân có dã tâm như nàng, giá trị của nó lại xa không bằng gạo binh.
Thế nhưng nàng vẫn vui vẻ chấp nhận, nó thể hiện rằng A Nhất đã bỏ qua việc nàng tính kế hắn lúc trước.
A Nhất không thèm để ý nữa, hắn lại nhảy lên lưng rùa đá, thả mình nằm trên một thảm rong rêu.
Cặp song sinh cũng không từ giã mà nhanh chóng theo sau.
Chẳng mấy chốc rùa đá khổng lồ đã nâng mình lên khỏi mặt đất, để lộ bãi máu thịt nhão nhoẹt phía dưới.
Lãnh Vân Khanh nắm chặt bình ngọc trong tay, ánh mắt lóe lên không biết đang suy nghĩ gì. Nàng ngước mắt nhìn rùa đá đang dần bay cao, lớn tiếng nói:
- Cung tiễn các vị đại tiên.
Đám binh lính phía sau cũng lập tức đồng loạt quỳ xuống, nhưng những người trên lưng rùa lại không ai để ý đến họ. Hai người là không quan tâm, còn người kia là không có tâm tình.
Lần này, đường trở về đã không còn hào hứng và vui vẻ như trước kia.
A Nhất mãi thổn thức:
Con người cứ phải chém chém giết giết lẫn nhau? Chẳng lẽ cuộc sống yên bình khó khăn đến vậy sao?
Tiên nhân là vậy, phàm nhân càng là vậy.
A Nhất hỏi:
- Vì sao hai vị sư điệt lại chọn con đường tu luyện?
Bọn họ không chần chừ mà trả lời:
- Đệ tử muốn vĩnh sinh.
- Trường tồn vĩnh hằng, tự do tự tại.
A Nhất nhắm mắt không nói gì nữa.
Mộc Hi vừa thả một viên linh thạch tinh khiết vào mắt trận để bổ sung năng lượng vừa hỏi:
- Vậy vì sao tiểu sư thúc lại tu luyện?
A Nhất nhẹ giọng trả lời:
- Để chấm dứt phiền não.
Nhưng kỳ lạ là càng tu luyện hắn lại càng đau khổ.
Nhớ lại lúc còn là ăn xin ở Mộc Dương thành, tuy phải chịu đánh, chịu mắng, thậm chí chịu đựng đói rét, dơ bẩn, thế nhưng những dày vò thể xác đó chẳng đáng gì so với sự thống khổ của tinh thần khi hắn tu luyện.
A Nhất thở dài.
Sau ngày hôm nay, huyết trì kia sẽ được nâng cao hơn trước, những âm thanh của địa ngục sẽ lại càng khó nghe hơn.
Câu trả lời của A Nhất làm mắt của hai thiếu niên sáng rực lên, họ càng lúc càng tôn sùng vị tiểu sư thúc này.
Thực lực phải mạnh mẽ đến mức độ nào để có thể chấm dứt hết mọi phiền não? Gặp ma trảm ma, gặp thần trảm thần?
Mộc Hi và Mộc Thanh cảm thấy mục tiêu của mình quả thực là quá nhỏ bé so với tiểu sư thúc, họ đồng loạt lên tiếng:
- Đa tạ sư thúc chỉ dạy.
A Nhất ngẩn người nhưng rồi cũng nhẹ cười:
- Hiểu được là tốt rồi!
Đúng vậy! Trường sinh bất tử thì sao cơ chứ! Chỉ cần bình an mà sống, không phải chém chém giết giết, lương tâm không bị dày vò cắn rứt mới là lẽ sống đúng đắn.
Vì nghĩ rằng hắn đã cảm hóa được hai vị sư điệt, tâm trạng của A Nhất cũng đỡ hơn nhiều.
- Đi một ngày đàng học một sàng khôn.
A Nhất nở nụ cười nhẹ, nụ cười có vị ngọt dịu nhẹ của từ bi hòa với vị đắng chát của hối hận.