Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 89: Nhập mộc du hí




Từ bên dưới Diệu Âm cốc nhìn lên, đó là bầu trời trong xanh, ánh nắng dịu nhẹ, thế nhưng bên trên lại là từng tầng từng lớp mây trắng đan xen vào nhau.
Giữa biển mây là vài đỉnh núi cao rướn người muốn thoát khỏi sự trói buộc của chúng, nhưng lại không biết rằng ở phía trên cao hơn cũng là một tầng mây vụ khác, che kín cả bầu trời.
Hai tầng mây này là ảo giác của đại trận hộ tông. Thực mà lại hư, hư mà lại thực.
Phía xa là một vách đá dựng đứng trơn nhẵn cao hơn cả hai tầng mây. Lúc trước A Nhất đã nhảy xuống từ trên đó. Dĩ nhiên hắn dám nhảy là bởi hắn biết cách phá giải đại trận, nếu không thì cho dù hắn có biết bay đi chăng nữa, hai tầng mây tưởng chừng như vô hại này cũng sẽ xoắn hắn thành huyết vụ.
Kị hỏa, tị thủy, thu lôi, độn phong. Ai có thể ngờ cách phá giải trận pháp đáng sợ kia lại được gói gọn chỉ trong tám chữ như thế chứ?
Lúc này A Nhất đang gồi trên một cái mai rùa khổng lồ phủ đầy rong rêu, nếu không phải còn có cái đầu rùa thô to lộ ra từ biển mây thì thân rùa nhìn chẳng khác gì đỉnh đồi đá.
Không khí mát mẻ, làn gió nhẹ mơn man phất qua mặt làm nam tử thiu thiu muốn ngủ.
Xung quanh A Nhất, hai thiếu niên có diện mạo giống nhau như đúc đang chạy quanh bố trí trận pháp. Đạo bào xanh lá đậm quá cỡ trên người họ tung bay theo gió nhưng lại không có chút vướng víu mà ngược lại tinh tế lay chuyển theo cử động của hai thiếu niên, khiến mọi cử động của họ có vẻ càng thêm nhẹ nhàng. Viền áo mềm mại, vàng óng ánh, tựa như được dùng vàng thật để mạ lên, trông cũng có thể biết hai người này không có quyền thế thì cũng là người phú quý.
Cặp song sinh này là đệ tử của Nhập Mộc đường, đã từng tham dự lễ nhập môn của A Nhất.
Thấy A Nhất che miệng ngáp ngắn ngáp dài, một tên đệ tử cười nói:
- Tiểu sư thúc đừng ngủ, nếu không thì con rùa đá lười biếng này cũng sẽ ngủ theo ngay.
A Nhất không biết thiếu niên có đùa với mình hay không nhưng cũng vội xoa mắt cố gắng giữ tỉnh táo.
Cái đầu của rùa đá khổng lồ dường như cũng được nâng lên cao hơn trước một chút, lộ đôi mắt vàng sẫm phía dưới cặp mí nặng trĩu.
Sau khi chạy tới chạy lui một hồi, hai thiếu niên chạy đến ngồi bên cạnh A Nhất, lấy ra một tấm gương.
Toàn bộ khung cảnh của Tây Ngưu Hóa châu được khéo léo thu nhỏ trong đó.
Thiếu niên lướt ngón tay như bay, dời vị trí đến Biên giới Đại Tề, trận doanh của Lưu Ly quốc, sau đó điểm lên mặt gương, đại trận trên mai rùa bị kích hoạt, các khỏa linh thạch được bố trí trên đó cũng sáng lên, từng tia sáng nhanh chóng kết nối lại với nhau tạo thành một tấm màn, những hình ảnh đang diễn ra ở chiến trường được tái hiện lại một cách chân thực. Tấm màn nới rộng ra mãi cho đến khi có thể bao trùm được cả con rùa lẫn ba người đang ngồi trên mai nó.
Lúc A Nhất đến phía trên trận doanh thì cuộc chiến giữa Đại Tề và Lưu Ly cũng đã diễn ra.
Lính của hai bên được trang bị màu giáp khác nhau nhưng có vẻ không mấy tác dụng, vì bây giờ họ đã giết đỏ cả mắt rồi, chỉ biết cầm đao cầm thương xông thẳng về phía trước, chém giết hết những ai đang cản đường mình.
Không phân biệt địch ta, vì cũng không có thời gian để cho họ phân biệt.
Máu văng tung tóe khắp nơi, từng phần chân tay bị kiếm cắt cụt, nội tạng bị mũi giáo sắc bén lôi ra từ trong cơ thể rơi lung tung trên mặt đất. Một giây trước, ngươi có lẽ còn đang hăng máu lao lên, một giây sau, ngươi đã có thể không cam lòng trợn mắt nằm dưới mặt đất, bị địch nhân lẫn đồng đồi của mình vô tình dẫm đạp.
Vô vàn tiếng la hét như điên như dại của đám tiểu tốt và tiếng binh khí va chạm vào nhau làm A Nhất rợn cả người. Từng tiếng tim đập mạnh chậm lại rồi ngừng hẳn, từng hơi thở thoi thóp bị giày xéo trên mặt đất.
Hai bên giết chóc không biết mệt mỏi, máu nhộm ướt đẫm cả bình nguyên.
Thế rồi một nhóm tu sĩ ở Lưu Ly quốc cũng gia nhập vào chiến sự. Có sự giúp sức của tiên nhân, thế cục nhanh chóng bị phá vỡ cân bằng. Quân đội của Lưu Ly quốc như hổ được chắp thêm cánh, khí thế tựa đá lăn từ trên đồi, không thể cản trở.
Dao động của linh lực bên trên bình nguyên khiến A Nhất nhíu mày.
Hai thiếu niên kia thì chỉ hững hờ nhìn quanh chiến trường, dường như họ đang quan sát không phải trận chiến giữa hàng chục vạn con người mà chỉ là hai đàn kiến giao tranh mà thôi.
Chợt một người chỉ vào phía xa vui vẻ nói.
- Bên kia là kiệu lớn Lưu Ly quốc, người mà tiểu sư thúc muốn tìm hẳn là sẽ ở bên kia.
Lời nói làm A Nhất định thần lại.
- Chúng ta có thể ngăn cản bọn họ đánh nhau không?
A Nhất tin tưởng chỉ cần cự quy xuất hiện, che kín một mảng trời, lại thêm chút tiểu pháp thuật, nói vài câu đe dọa thì hai nước sẽ hoảng sợ mà thu quân, tránh cho thương vong không cần thiết.
Nghe câu hỏi của A Nhất, hai thiếu niên ngơ ngác nhìn lại hắn.
- Vì sao?
Câu hỏi này đơn thuần chỉ là vì tò mò chứ không phải vì muốn chống đối ý kiến của vị tiểu sư thúc.
A Nhất cũng không phật lòng, kiên nhẫn giải thích.
- Trời cao có đức hiếu sinh! Vả lại cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phật.
Hai thiếu niên kia ngẩn người hỏi tiếp:
- Vì sao lại phải xây tháp Phật?
- Đây là công đức vô lượng, sau này sẽ được nhận quả tốt.
Hai thiếu niên lúc này mới phá lên cười nói:
- Tiểu sư thúc à! Chúng ta lại không phải tu Phật, chút xíu công đức chi lực đó không thấm vào đâu cả. Ngược lại nhân quả to lớn mà ta phải gánh chịu khi xen vào việc của phàm nhân mới có thể cắn ngược lại chúng ta đó.
- Đúng vậy! Kiếp này chúng ta truy cầu vĩnh sinh. Không nên quá quan tâm đến xung đột của phàm nhân.
Thấy cặp song sinh bình chân như vại, không hề động lòng trắc ẩn với cảnh tượng sinh linh đồ thán ở phía dưới, A Nhất bất bình lớn giọng:
- Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi! Hai người có cần phải tính toán chi li vậy không?
Thấy A Nhất tức giận, hai thiếu niên nhìn nhau rồi vội đứng lên, cung kính khom người.
- Tiểu sư thúc nói đúng!
- Âm Ảnh tông chúng ta xưa nay đều tùy tâm mà hành sự.
Đạo tâm rất quan trọng!
Dứt lời, con rùa đá đang ẩn mình lập tức xuất hiện từ trong đám mây mỏng, che kín một mảng trời rồi rơi nhanh xuống đất.
Ở phía dưới, vô số binh sĩ ngơ ngác nhìn bầu trời dần đen xuống mà quên cả cử động, một số khác thì lại hốt hoảng vứt bỏ vũ khí, la ó:
- Trời sập!
Đám người ở bên dưới, cả phàm nhân lẫn tu sĩ đều bị khí thế kia ép đến không động đậy được, quỳ rạp xuống đất.
Ngọn núi lớn không hề chần chừ mà rơi thẳng xuống, ép chết mấy ngàn nhân mạng, ngay cả năm tên tu sĩ của Lưu Ly quốc ở giữa chiến trường cũng cùng chịu chung một số phận.
Mấy chục vạn binh lính hai phía lập tức mất hết sĩ khí, mặc kệ quân lệnh mà bỏ chạy tán loạn.
A Nhất trợn ngược mắt, hét lớn:
- Không!
Hắn tóm chặt lấy hai vai của một thiếu niên, rung mạnh, nói:
- Vì sao? Vì sao?
Hai thiếu niên cảm thấy tính tình của vị tiểu sư thúc này rất thất thường, khó mà làm vừa lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.