Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 77: Lãnh Nhược Khuynh Tâm




Lưu Ly quốc đã từng là một trong số những quốc gia có thực lực hùng hậu nhất Trung Châu, các đời vua của nó đều là người có dã tâm, luôn tập trung vào việc thâu tóm các quốc gia khác để mở mang bờ cõi.
Cuộc chiến với Đại Tề lần này đã được Lưu Ly quốc chuẩn bị từ rất lâu, thậm chí vì thế mà triều đình còn phải nhẫn nhịn những trận cướp bóc và khiêu khích diễn ra ngày một thường xuyên ở biên giới để nuôi dưỡng dã tâm của Đại Tề, sau đó đứng ở điểm cao của đạo đức để phát động chiến tranh.
Hoàng cung của Lưu Ly quốc được xây dựng rất phù hợp với cái tên của đất nước này. Lưu ly được dùng để chạm trổ, trang trí, xây dựng ở mọi nơi có thể dùng đến. Khắp hoàng cung đều là kim bích huy hoàng, xa hoa lộng lẫy.
Lúc này, bên trong Nghị Sự điện, vị đế vương già nua và hoàng hậu xinh đẹp của ngài đang ngồi trên ngai vàng. Trong điện yên tĩnh đến có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Giờ lâm triều đã kết thúc, đám triều thần và người hầu đã rời khỏi đại điện từ lâu thế nhưng hai người vẫn an vị tại chỗ không có ý định rời đi.
Vị hoàng hậu mặc hoàng bào kia vẫn xinh đẹp như xưa, gương mặt trái xoan hồng hào phúc hậu, đôi mắt phượng sắc sảo tinh tế, cả làn da bóng loáng không có một nếp nhăn nào. Dường như thời gian đã sơ ý bỏ quên mất con người này rồi. Sau một trăm năm mươi năm, Lãnh Nhược Linh vẫn cứ là nữ nhân đẹp nhất của vương triều.
Nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc.
Nhưng cũng chính là người nữ nhân nhìn như hiền hòa này đã thành công đưa một người chồng không tham vọng lên vương vị, không ngừng mở rộng bờ cõi của Lưu Ly, mãi cho đến bây giờ Trung châu có ba đại giáo nhưng lại chỉ còn có một Lưu Ly quốc.
Ở Lưu Ly, ngươi có thể không biết đến tên của hoàng đế thế nhưng không thể không biết đến danh hào của vị Lãnh hoàng hậu mưu lược và xinh đẹp này. Nhất là nhan sắc bất hủ của nàng vẫn luôn là đề tài được bàn tán.
Phàm nhân hiếu kỳ, thế nhưng các vị tiên nhân của Linh Kiếm tông, Thiên Nguyên tông và Thanh Hư môn thì lại không hề chú ý. Hoàng gia có Duyên Thọ đan hoặc Trú Nhan đan cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Ngay cả việc Lãnh Nhược Linh mua chuộc các gia tộc tu tiên lớn nhỏ và những tán tu ở Trung Châu, họ cũng không hề bận tâm. Sỏi đá cho dù có lớn như thế nào đi chăng nữa thì rơi vào Vô Tận hải cũng không thể tạo nên được gợn sóng nào.
Lãnh Nhược Linh chợt thở dài, bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve khuôn mặt già nua và nhăn nheo của bậc đế vương.
- Vương Thành! Chàng xem, chàng đã già như vậy rồi mà vẫn cố sức lao lực để làm gì cơ chứ?
Vương Thành ngồi cứng đờ ở đó, trong đôi mắt trắng đục chết lặng của hắn chỉ còn lại đau khổ và không cam lòng.
Sau khi kết thúc thời hạn làm tạp dịch ở tổng bộ của Nhất Vấn Lâu, vị nhị hoàng tử này vừa trở về đã có dịp gặp mặt và kết nên nhân duyên với đệ nhất mỹ nhân lúc bấy giờ của Lưu Ly quốc.
Hắn yêu nàng say đắm, bị tình yêu che mờ mắt, để rồi từ một vị hoàng tử không có dã tâm trở thành một con người máu lạnh, tàn sát huynh đệ ruột thịt, trao bán tỷ muội như hàng hóa, bức tử phụ thân.
Hắn vứt bỏ hết tất cả, chỉ giữ lại nàng.
Và ngôi vị hoàng đế mà nàng muốn.
Lãnh Nhược Linh trìu mến nhìn hắn nói:
- Khanh nhi cũng vừa truyền về tin tức tốt, những tộc nhân bàng chi mà chàng cố đưa đi cũng đã bị giết sạch ở biên giới. Chàng xem! Bây giờ thiên hạ thái bình rồi.
Cả người Vương Thành run lên, lưng nhanh chóng khòm xuống, chớp mắt thời gian mà nhìn hắn dường như lại già hơn mười hai mươi tuổi.
- Vì sao? Vì sao vậy?
Nước mắt tưởng chừng như đã khô của Vương Thành lại chảy thành dòng, thấm ướt làn da nhăn nheo trên mặt.
Hắn quay lại nhìn hoàng hậu của mình. Ngay lúc này, dù hận Lãnh Nhược Linh đến thấu xương nhưng hắn lại vô cùng thất bại mà thừa nhận rằng mình vẫn yêu nàng ta.
Lúc đầu hắn còn nghĩ là vì mình si mê sắc đẹp của nàng, thế nhưng sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, tình yêu mù quáng này không còn có thể dùng sắc đẹp để giải thích được nữa rồi.
Điều này cũng khá dễ hiểu, đương nhiên là bởi một tiểu thần thông của tiên nhân, một món lễ vật trước khi chia tay của người hầu nữ Diệp Mai.
Thật ra, ước nguyện ban đầu của Diệp Mai cũng chỉ là mong cho tiểu thư của nàng lấy được người chồng tốt nên mới nhờ sư tôn giúp đỡ. Có nằm mơ thiếu nữ cũng không nghĩ đến sư tôn của nàng lại tặng Lãnh Nhược Linh một tấm Khuynh Tâm phù. Lại càng không ngờ đến Lãnh Nhược Linh có thể sử dụng lá bùa kia để phủ định cả một triều đại.
Mà nghĩ lại cũng đúng. Có tướng công nào tốt hơn một tướng công có thể yêu ngươi say đắm mà không màng đến tất cả mọi thứ như vậy cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.