Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 7: Cổ Mộng Như Đao




Tâm linh của thiếu niên dần yên tĩnh lại. Một lực hút vô hình kéo Thiên Âm chi hồn trở về lại thân thể mù lòa.
Trong thạch động ẩm ướt, thiếu niên nằm co ro, khóc lóc thút thít.
Hắn đã giết người. Một phàm nhân đê hèn như hắn đã chấm dứt sinh mạng của một vị chân tiên.
Điều này có thể làm bất kì kẻ nào trở nên cao ngạo và vui sướng. Bởi người tu luyện có xa lạ gì với việc giết người đoạt bảo đâu. Có vô số người thèm khát pháp bảo trữ vật của một vị chân tiên, đó chính là một kho tàng vô giá, chứa đựng đan dược, pháp khí, công pháp, kì trân dị bảo và cả bí mật tu luyện...
Huống chi, thiếu niên mù cũng chỉ là vì bảo mệnh. Hắn có thể thoát được ảnh hưởng của U Linh chi cầm, mặc kệ là do khí vận của hắn hay là do một khoảnh khắc mềm yếu của Vân Thiên thì hắn đều là người thắng cuộc, là kẻ mạnh. Hắn xứng đáng được sống.
Thế nhưng, hắn từng thề là sẽ không làm việc hại người, cho dù là để bảo trụ sinh mệnh của mình cũng không thể. Nếu hắn sống như vậy, khác gì chứng minh rằng phụ mẫu của hắn đúng đâu?
...
Mùa đông năm đó, tuyết trắng phủ kín mái nhà tranh. Hai vợ chồng nhẫn tâm bán đứa con nhỏ cho bọn buôn người để lấy tiền mua thức ăn.
Mẫu thân vừa khóc vừa kéo đôi bàn tay yếu ớt đang cố bám lấy chân người. Phụ thân bận đếm bạc nên không thể an ủi mẫu thân.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà mắt hắn có thể nhìn thấy được. Lúc đó vì hắn quá ồn ào nên lão buôn người đã tát hắn bất tỉnh. Đến khi nỗi đau đớn bị cắt lưỡi khiến hắn tỉnh dậy thì hai mắt đã mù, giọng đã tắt.
Quá khứ tựa làn khói chiều bốc lên từ bếp cơm trong nhà tranh.
...
Trong hang động, tàn hồn của Vân Thiên và tiểu sư muội của lão nhỏ dần, hóa thành từng sợi nhỏ dập dờ nhảy múa rồi tan rã như khói chiều.
- A! A! Ư!
Thiếu niên vừa khóc vừa nôn mửa. Hai bàn tay của thiếu niên không ngừng cào cấu miệng hắn. Máu tươi lặng lẽ chảy.
Gương mặt hạ sát đất dưới chân tượng ngọc. Nếu có thể hắn muốn chui xuống tầng sâu nhất của địa ngục để chuộc tội.
Dịch tiêu hóa thấm vào những vết thương trên mặt, tạo nên cảm giác nóng bỏng khiến hắn càng ra sức cào cấu.
U Linh cổ cầm không ai gảy mà tự ngân vang. Tiếng đàn du dương trong trẻo tựa như đang an ủi hắn.
Tiếng đàn ấm áp của hi vọng hòa vào tiếng khóc than, trở thành yên lặng.
Thiếu niên gạt nước mắt, kiên cường đứng dậy.
Nếu vận mệnh đã không muốn hắn chết vậy thì hắn sẽ tiếp tục sống, sống một cách thật trọn vẹn.
Hắn bước từng bước chậm chạp trong bóng tối của sự mù lòa, hai bàn tay mò mẫm dò đường, cố gắng tìm đến nơi đã phát ra tiếng đàn kia.
Thiếu niên mù có hơi tiếc nuối trạng thái thần hồn xuất thể. Lúc đó hắn còn có thể lờ mờ phân biệt được cảnh vật chung quanh.
Càng đến gần nơi đó, càng có một cảm giác thân thuộc khó nói nên lời khiến tim hắn đập nhanh hơn, cho đến khi chân hắn vấp phải U Linh cổ cầm.
Thân đàn vẫn như vậy, đỏ như son. Oán khí trên thân đàn không còn nữa, chỉ có từng đường vân gỗ trùng điệp tôn lên vẻ tang thương.
Thiếu niên mù nhấc cổ cầm lên, ôm vào lòng. Trên thân đàn dường như còn vương lại chút hơi ấm của người thiếu nữ. Một cảm giác ấm áp lan tràn khắp mọi ngõ ngách của tâm linh, khiến hắn không thể buông tay.
Trong đầu hắn vẫn còn lưu lại hình ảnh của một người con gái áo đỏ, mái tóc dài bay bay theo tiếng đàn.
Nàng là ai? Tại sao phải giúp ta? Bây giờ nàng lại đang ở đâu rồi?
Thiếu niên mù cầm lòng không được mà lướt nhẹ ngón tay trên bảy sợi dây đàn.
Âm thanh du dương thật dễ nghe làm hắn nhoẻn nụ cười thích thú.
Nhưng cây đàn này không phải vật của hắn...
Thiếu niên mù xoắn xuýt một hồi rồi thở dài, quyết tâm đặt U Linh cổ Cầm xuống lại nên đá lạnh lẽo. Phụ mẫu đã dạy trộm cướp là việc xấu.
Thiếu niên hít thở thật sâu. Sau khi đã hoàn toàn tập trung tinh thần, hắn vỗ tay thật mạnh.
Không khí dao động, sóng âm vang vọng lan tràn, va vào vách đá, rồi lại tiếp tục vang dội.
Hắn trợn mắt sửng sốt, nhìn đôi bàn tay gầy nhom của mình. Tay hắn không thể nào tạo ra âm thanh lớn đến vậy được. Hắn vội vàng thử vỗ tay một lần nữa.
Âm thanh dao động như từng đợt sóng biển, mà hắn chính là một vị thần linh ở giữa đại dương, có thể cảm nhận sự tan hợp của mỗi bọt biển, dù là nhỏ bé thế nào đi chăng nữa.
Không phải là bàn tay hắn mạnh mẽ hơn mà là thần hồn của hắn đã trưởng thành. Có lẽ là vì sự liên kết của hắn và U Linh chi thụ, cũng có lẽ là vì hắn đã thôn phệ thần hồn của những người kia.
Khả năng dung hợp của Thiên Âm chi hồn quá mãnh liệt, hơn nữa từ trước đến nay chỉ có Thiên Âm chi hồn bị thôn phệ, chưa có tình huống ngược lại được ghi chép bao giờ.
Hắn vừa nghĩ vừa tự cười nhạo:
Đây là thần hồn của tiên nhân!
Nhớ đến lão thần tiên và giọng nói dịu dàng của vị "tiểu sư muội" kia, lòng của thiếu niên mù chùng xuống. Đôi mắt trắng đục lại nhòa nhạt bởi lệ nóng.
Thiếu niên lắc đầu, kiên cường nhìn về phía trước. Đúng vậy! Điều duy nhất hắn có thể làm và mạnh dạn hướng về phía trước.
Bước chân phiêu dật chậm chạp đi về phía mà sóng âm của tiếng vỗ tay không dội ngược trở về. Nơi đó không bị vách đá cản trở. Nơi đó chính là lối thoát.
...
Thế nhưng đi chưa được vài bước thì hắn liền nghe thấy tiếng bước chân phiêu phù trong không khí, như có như không.
Không ổn! Có người đến! Là tiên nhân!
Thiếu niên mù hoảng hốt, bối rối một chút rồi hắn lập tức nằm xuống, giả chết.
Ta đã chết! Ta đã chết! Ta đã chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.