Căn nhà gỗ tuy đơn sơ mộc mạc lại tràn đầy cảm giác uy nghiêm, thoát tục. Miêu tả như vậy đúng là có chút dư thừa bởi căn nhà đang trôi nổi bồng bềnh giữa không trung. Mặt hồ bên dưới căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Trên trời cao, từng đám mây trắng bất động giữa hư không.
Gió không dám lay động!
Nếu không phải vì nhìn thấy những ngón tay của vị sư đệ đang cử động phía trên cổ cầm, thì lão còn cho rằng thời gian đã ngừng lại. Tiếng đàn du dương khiến tâm thần của lão chập chờn, làm nước trà tràn ra khỏi chén. Lão vội vội vàng vàng đặt bình trà xuống, cầm chén trà lên rồi uống bớt một ngụm. Thấy sư đệ không chú ý, lão thở phào nhẹ nhõm.
Hai bàn tay già nua nhăn nheo nhẹ đặt lên cổ cầm khiến dây đàn ngưng giao động. Cây cối bên trong cái thung lũng đẹp như tiên cảnh này lại bắt đầu đung đưa, mây lại trôi, gió lại thổi. Từng đàn cá bơi lội khiến mặt hồ thỉnh thoảng lại gợn sóng.
Vân Thiên trưởng lão mở mắt nhìn cây đàn cũ kỹ trước mặt mà lòng buồn rười rượi.
- Hay! Hay!
Tiếng vỗ tay tán thưởng kéo lão về với lại hiện thực. Vân Thiên thở dài.
Lão đứng dậy, vừa đi về phía vị sư huynh đang uống trà vừa hỏi,
- Không biết hôm nay sư huynh đến đây tìm đệ có chuyện gì?
Sư huynh của lão, Mộc Hi, là chưởng môn nhân đời thứ 9 của Thanh Hư môn, không thể nào nhàn rỗi đến mức chỉ đến tìm lão để uống trà đàm đạo.
Mộc Hi đạo nhân làm như không để ý đến vẻ mặt khó chịu của Vân Thiên, tiếp tục tán thưởng,
- Mới không gặp có mấy năm mà âm luật của đệ đã tiến bộ đến bực này. Thật đáng chúc mừng!
Vân Thiên vén tay áo rộng thùng thình, rót cho mình một tách trà rồi cười nói:
- Không! Không! Mới không gặp có mấy năm mà sư huynh đã có thể cảm nhận được cái hay cái đẹp của tiếng đàn. Đây mới là chuyện đáng để chúc mừng.
Mặt của Mộc Hi đỏ bừng. Già từng tuổi này quan trọng nhất vẫn là khí tiết, dù gì lão cũng là chưởng môn, lại còn là sư huynh. Nhưng nghĩ lại chuyện năm đó, một phần cũng là lỗi của lão. Mộc Hi biết bao nhiêu năm nay, vị sư đệ này vẫn luôn ôm hận trong lòng.
Mộc Hi liếc nhìn cổ cầm ở phía xa rồi thở dài,
- Huynh biết đệ vẫn luôn trách cứ tông môn, nhưng năm đó tiểu sư muội là cam tâm tình nguyện...
Vân Thiên nhanh giơ tay, ý tứ không muốn chưởng môn sư huynh nhiều lời nữa. Đôi mắt đầy ai oán nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Hai người lặng lẽ ngồi đó, không ai nói lời nào.
Hương trà nghi ngút bốc lên từ miệng ấm, không nổi mà chìm xuống, vờn bốn vòng quanh thành ấm rồi tan thành làn khói mỏng vút ve bề mặt của mâm nước.
Chuyện của vạn năm trước cứ như ngày hôm qua.
...
Bên bờ hồ, một thiếu nữ lẽo đẽo bám theo một thanh niên, vừa đi vừa lải nhải,
- Thiên ca! Nếu huynh dạy muội Cửu cung kết giới, muội sẽ dạy huynh đánh đàn! Muội đảm bảo với thần thái của huynh, nếu chơi đàn thì có thể dễ dàng chiếm được trái tim của tất cả các tỷ muội trong tông...
Nụ cười của thiếu nữ có chút gian xảo. Hai mắt cũng đầy ý cười như một tên gian thương dày dặn.
Thanh niên thở dài, bước chân không hề chậm lại. Ngón cái và ngón trỏ của thanh niên tạo thành thủ ấn, chỉ xuống mặt đất. Cô gái bỗng nhiên không tài nào nhấc chân lên được, bị phong ấn ngay tại chỗ.
Nhìn bóng người thanh tú nhanh biến khỏi tầm mắt của mình, cô gái hét lớn:
- Mau thả muội ra! Huynh dám dùng trận pháp đối phó muội! Muội sẽ mách với sư phụ, bắt huynh diện bích 10 năm! Huynh có nghe không?
- Mau thả muội ra! Hu Hu!
...
Cho dù một vạn năm trôi qua, khung cảnh của thung lũng này vẫn y hệt như trước, bốn mùa tươi mát, chờ đợi cố nhân quay trở lại.
Nhớ lại chuyện cũ, nụ cười hiền hòa hiện trên khuôn mặt của Vân Thiên rồi nhanh chóng tiêu tán.
Dẹp yên tâm tình của mình, lão nói
- Sư huynh đến tìm đệ có chuyện gì?
Thấy sư đệ của mình đã có ý muốn đuổi khách, Mộc Hi liền nói:
- Hôm qua đệ tử của chúng ta phát hiện ở thành Mộc Dương có một đứa trẻ dùng âm công để thuần phục một con Tham Lang. Kỳ lạ là đứa trẻ này lại là phàm nhân, vẫn còn chưa bước vào Thần Thông cảnh...
Chén trà trên tay Vân Thiên rớt xuông sàn gỗ. Lão chồm dậy, túm lấy hai vai của mộc hi. Giọng nói có chút run rẩy,
- Đứa trẻ này... giờ đang ở đâu?
Mộc Hi vỗ nhẹ bàn tay đang run rẩy của Vân Thiên. Lúc nghe được tin tức ấy lão còn chấn động hơn cả sự đệ của mình lúc này. Lão còn đích thân chạy đến thành Mộc Dương để chuộc đứa bé đó về.
- Nó đang ngồi ở bên ngoài hành lang.
Nghe nói như vậy, Vân Thiên sững sờ. Thần thức của lão không hề phát hiện có người nào khác, ngoài hai người ở bên trong thung lũng này, bản thân lão và chưởng môn sư huynh. Hơn nữa tòa lầu gỗ này còn được lão tự tay tế luyện qua. Tuy chỉ là tế luyện qua loa để bảo vệ nó khỏi bào mòn của tự nhiên thì nó cũng được tính là một pháp bảo, có liên hệ với thần hồn của lão. Làm sao một người lạ có thể vào nơi này mà lão không hề hay biết?
Vân Thiên biến mất, lần nữa xuất hiện thì lão đã ở bên ngoài hành lang.
Trước mặt lão là một thiếu niên gầy yếu, mặc một bộ y phục trắng tinh sạch sẽ. Tuy mắt của lão có thể nhìn thấy thiếu niên, thế nhưng nếu dùng thần thức tra xét thì lại là khoảng không trống rỗng. Lão vươn tay đặt lên vai thiếu niên, để xác định người này thật sự tồn tại mà không phải chỉ là ảo ảnh.
Tâm hồn thiếu niên vẫn còn đang đắm chìm trong tiếng đàn thoát tục kia. Đó là âm thanh đẹp đẽ nhất mà hắn từng được nghe.
Bất chợt hơi ấm truyền đến từ bả vai làm hắn tỉnh lại.
Hắn vội quỳ rạp xuống đất rồi cuộn mình lại, hai tay ôm chặt lấy đầu. Từ lúc mới bị bắt làm nô lệ, hắn đã nhanh phát hiện tư thế này khiến hắn ít chịu đau đớn nhất khi bị người khác đánh đập. Miệng hắn liên tục ú ớ cầu xin.
Vân Thiên chán nản đứng nhìn thiếu niên mù đang ôm mình phủ phục trên mặt đất. Lúc này một tiếng nói vang lên phía sau lưng Vân Thiên:
- Đệ thấy sao? Đứa bé này có Thiên Âm chi hồn, nó có thể điều động U Linh cổ cầm, đánh thức tiểu sư muội.
Vân Thiên xoay người, nhìn Mộc Hi, giọng nói trầm ổn vang lên:
- Đứa bé này đúng là có Thiên Âm chi hồn nhưng thể chất yếu ớt, không có linh căn, không thể tu luyện, không thể điều động linh lực. Chẳng lẽ sư huynh muốn nó tự thiêu đốt linh hồn để điều động U Linh cổ cầm?
Sắc mặt của Vân Thiên trưởng lão tuy bình thản thế nhưng ánh mắt lại chứa đầy lãnh ý. Đường đường là chưởng môn của Thanh Hư môn mà lại muốn dùng biện pháp độc ác này trên một phàm nhân. Cho dù đứa trẻ này có cam tâm tình nguyện thì Vân Thiên cũng không thể chấp nhận được việc dùng mạng đổi mạng này. Nếu vị sư huynh này của lão không cho lão một câu trả lời hợp lý thì hôm nay chính là ngày mà Thanh Hư môn lập chưởng môn mới.
Tà ma ngoại đạo, thiên địa bất dung. Vô tận sát ý tỏa ra khiến mặt hồ dậy sóng.
Tuy đã quá quen thuộc với sự lạnh lẽo của nhân tâm, nhưng đây là lần đầu tiên thiếu niên mù cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương của một vị Chân Tiên đỉnh phong. Có lẽ vì quá sợ hãi mà hắn không còn ú ớ nữa, chỉ cố gắng co người lại hết mức có thể. Hắn hi vọng nếu có chuyện gì xảy ra thì thân thể sẽ không phải chịu đựng quá nhiều đau đớn.
Mộc Hi chỉ vào thiếu niên mù, tức giận hét lớn:
"Đứa bé này chính là nô lệ, là món hàng được người ta đường đường chính chính mua bán trao đổi. Đệ nghĩ nếu ta không đem đứa trẻ này về thì nó còn có thể sống đến lúc này sao. Hồn phách đặc thù của nó sớm đã thu hút sự chú ý của ma môn. Không biết bao nhiêu lão ma đầu muốn dùng thần hồn của nó để tế pháp bảo. Đó là ta tính cho nó may mắn, nếu xui xẻo thì là bị luyện thành hồn nô."
Mộc Hi chăm chú nhìn đôi mắt tràn đầy lửa giận của Vân Thiên, nhẹ giọng nói tiếp:
"Ít nhất chúng ta còn có thể cho nó một cái chết nhẹ nhõm và có ý nghĩa. Sinh mạng của nó sẽ không bị lãng phí. Tiểu sư muội có thể được cứu."
Lão biết Vân Thiên còn lo lắng cho an nguy của tiểu sư muội hơn cả lão.
"Đệ muốn làm sao thì tùy! Dẫu sao thì sư đệ là người duy nhất từng đọc qua bản mệnh cầm phổ của tiểu sư muội. U Linh cổ cầm cũng ở nằm trong tay đệ."
Nói xong lão xoay người, đạp gió rời đi. Lão đem đứa trẻ này về đây, coi như là đã làm hết bổn phận của mình.
Không khí dao động làm chiếc chuông gió được treo trên mái hiên lắc lư nhè nhẹ.
...
Đêm đã khuya.
Mây đen từ đâu kéo về che mất ánh trăng sáng vầng vặt. Bóng tối nuốt trọn cả vùng thung lũng.
Vân Thiên đã tìm được câu trả lời của chính mình.
- Tiểu tử! Người có tâm nguyện gì còn chưa hoàn thành không?
Thân thể của thiếu niên mù đã ngừng run rẫy từ lâu nhưng nó vẫn quỳ nơi đó, đầu cúi rạp dưới đất. Hắn tuy không hiểu được toàn bộ cuộc đối thoại lúc chiều nhưng hắn biết hắn sẽ không sống được bao lâu nữa.
Thiếu niên không sợ sống, hắn cũng không sợ chết, hoặc có thể là hắn sợ cả hai. Hắn cũng không rõ nữa. Cuộc sống bấp bênh khốn khổ của một tên nô lệ buộc hắn phải chấp nhận sự vô thường của mạng sống. Đã có nhiều lúc hắn tưởng rằng mình phải chết, thế nhưng hắn vẫn còn vất vưỡng sống đến bây giờ.
Tuy số phận không đối xử tốt với hắn nhưng thi thoảng cũng vứt cho hắn vài niềm vui nhỏ nhặt. Một ngày mùa đông, một người hảo tâm đãi hắn một tô mì thịt nóng hổi.
Tiếng chim hót ở ngoại thành cũng rất vui tai.