Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa
Hai cha con lão Bắc đã rời khỏi thôn cũng đã được năm ngày rồi mà vẫn chưa thấy trở về khiến mọi người trong thôn rất lo lắng.
Từ Bình An thôn đến thành Mộc Dương chỉ chừng một ngày đường mà thôi, con ngựa già của bọn họ tuy chậm chạp nhưng lại rất bền bỉ và quen đường.
Suốt lo lắng hỏi bà của mình:`
- Có khi nào xe ngựa hỏng giữa đường không?
Đôi bàn tay chai sạm của nữ tử vẫn đưa thoi không dừng, bộ quần áo thôn nữ đã sờn của nàng lại càng làm nổi bật những mảng tơ lụa óng mượt bên cạnh.
Ở gian phòng trong, bà bà cẩn mẩn trải lá lên từng mâm lớn. Lũ tằm to mập mạp trắng sáng đang trong thời kỳ ăn rỗi nên mãi lộp rộp nhai lá dâu.
- Nào có! Lão Diệp kỹ tính lắm, mà thằng Ngô nó cũng khỏe…
Thấy một chiếc lá còn non, bà nhặt nó bỏ lại vào giỏ.
Bà cũng không trách Suốt hái nhầm lá. Dẫu sao thì hai cha con lão Diệp rời đi quá lâu rồi, con bé lo lắng cũng đúng.
- Suốt! Để đó cho bà, con đi quanh, gọi mấy đứa lớn nhà lão Nam chạy ngựa về hướng thành Mộc Dương xem xem. Dặn tụi nó đừng đi xa, trời xế thì nhớ quay về.
Cả cái thôn nhỏ này có mình nhà lão Diệp là có ngựa. Nhà lão còn hai con ngựa tốt nhưng lão sợ trộm cướp, chẳng bao giờ dùng chúng để đưa hàng hóa cả. Lão tính sang năm sẽ bán chúng cho vệ quân của Mộc Dương thành làm ngựa chiến, lấy tiền cho con trai lão là Bắc Ngô cưới vợ.
Bà có nghe mấy người trong thôn bảo nhà lão Diệp là muốn hỏi cưới cái Suốt. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, Suốt năm nay cũng đã gần hai mươi rồi. Bắc Ngô cũng chỉ sinh sau Suốt có đôi tháng mà thôi.
Suốt dạ một tiếng rồi liền gấp gáp rời đi. Nữ tử vừa bước ra khỏi nhà thì đã thấy A Nhất đứng cạnh tường rào đất, đôi mắt vô thần dõi theo đám gà đang mổ thóc ở trong sân.
Đám gà không đầu dõi theo hắn.
Tuy A Nhất luôn nói với nàng rằng hắn bị mù, không thể nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn chưa bao giờ tin. Chỉ những lúc hắn đeo chiếc mặt nạ gỗ không có khoét mắt mũi kia thì nàng mới lo hắn vì không thấy đường mà vấp té.
- Nhất đại ca!
A Nhất ngẩng đầu nhìn nàng, nở nụ cười trấn an:
- Muội đừng lo lắng quá! Diệp lão và Ngô đệ không có việc gì đâu.
Tưởng rằng mặt mình đầy vẻ lo lắng, nàng cũng cố cười theo hắn.
- Ca nói đúng! Chắc do bọn họ mua nhiều hàng hóa lắm nên phải thuê thêm xe ngựa.
Nghĩ đến viên linh thạch mà A Nhất cho thôn làng, nàng lại cảm thấy lý do này là thích hợp nhất.
A Nhất không nhìn đám gà không có đầu nữa. Hắn khuyên:
- Dù vậy, chúng ta vẫn nên đi tìm. Lỡ như bọn họ cần, chúng ta cũng có thể giúp một tay!
Nàng vội vàng:
- Vậy để muội đi gọi người.
A Nhất gọi theo:
- Để huynh đi! Huynh khá quen thuộc phố phường trong Mộc Dương thành.
Thiên Âm chi hồn của hắn đã vẹn toàn, lại phối hợp với tu vi của hắn lúc này, đừng nói là chỉ một tòa thành Mộc Dương cho dù là mười tòa thì cũng không thể làm khó được hắn.
Suốt chợt nhớ rằng A Nhất vốn không phải là người Bình An thôn. Sự bình dị từ chiếc áo trắng được dệt bằng vải thô của thôn mình làm nàng xém chút quên mất dáng vẻ khi hắn vừa đến đây. Lúc đó A Nhất một thân y phục bất phàm, đôi giày đỏ son không hề nhiễm một hạt bụi.
Nàng vốn không có ý định nghe lời bà bà. Nếu trên đường không gặp được hai cha con lão Bắc thì Suốt nhất định sẽ vào thành Mộc Dương để tìm người.
Số lần Suốt đến thành Mộc Dương chưa quá chục lần, tâm trạng nàng khá hồi hộp, nhưng giờ có A Nhất đi cùng, Suốt cũng an tâm hơn.
Mãi cho đến khi hai người đến nhà của lão Bắc để lấy ngựa mới phát hiện ra một điểm quan trọng, cả hai người đều không biết cưỡi ngựa.
...
Mộc Dương thành hôm nay rất huyên náo nhưng không phải cái huyên náo của ngày thường. Hôm nay đấu trường nô lệ và các sòng bạc đều đóng cửa, ngay cả phủ thành chủ cũng bị phong tỏa. Các lối ra vào thành đều có quân binh canh gác nghiêm ngặt.
Trên quãng trường lớn gần cổng thành có một đám mấy chục người, trẻ có, già có đang quỳ trước bức tượng đá to lớn. Bức tượng của một Huyết Tu La bình dị.
Mấy tháng qua, ngày nào họ cũng quỳ ở đó bái lạy hắn. Ngày nào họ cũng được thân ảnh hiền từ của hắn che bóng mát, nhưng hôm nay có lẽ sẽ là ngày cuối cùng.
Sau lưng mỗi người là một tên đao phủ, trên người bốc đầy mùi rượu.
Dân chúng quanh đó không ai chỉ trỏ bàn tán mà đều tiếc hận.
Mộc Dương thành tuy phồn hoa nhưng mà lại rất khó kiểm soát, bởi đủ các loại người từ khắp nơi Lưu Ly quốc đổ về nó. Bao nhiêu đời thành chủ đều chỉ có thể nắm một tay, thả một tay. Duy chỉ có Đường Thế là khác. Tất cả các thế lực trong thành đều như con rối nhảy nhót trong tay lão. Mộc Dương thành bớt đi một chữ ‘loạn’.
Vậy mà bây giờ ba đời gia phả của Đường Thế lại sắp rơi đầu.
Có tên đại tướng dõng dạc đọc một tờ thánh chỉ:
- Thành chủ Đường Thế cấu kết với tà ma ngoại đạo, nhiễu loạn lòng dân, tội đáng bị tru di cửu tộc. Thế nhưng nể tình ngươi luôn tận tụy với triều đình, nay trẫm chỉ tước bỏ chức vị, tru di tam tộc.
Có mấy đứa nhỏ không hiểu gì nhưng mà bị dây thừng thắt quá chặt làm rời rạc gân cốt nên cứ khóc lóc nhìn qua trưởng bối. Có đứa muốn đứng lên thì liền bị tên đao phủ đá cho té nhào, mặt mũi trầy trụa.
Trong không khí đầy bi ai đó, Đường Thế cười ha hả:
- Các người ra tay đi, mau mau ra tay đi.
Tiếng cười chất chứa tự tin mãnh liệt.
- Mau! Mau ra tay đi! Để người có thể hạ phàm cứu độ tất cả.
Bức tượng thần linh vẫn bàng quan trước tất cả, vẫn chỉ hiền hòa đứng đó.