Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 123: Kẻ ít nói hay nghĩ nhiều




Máu ngập đến mắt cá chân. Mặt nạ gỗ bị nhuộm thành một màu đỏ tăm tối.
- Bóng tối lạ lùng vậy đó! Ngay lúc ngươi tưởng rằng mình đã quen với nó, nó lại xuất hiện, xé nát tấm chắn an toàn của ngươi, khiến ngươi sợ hãi.
- Hắn không sợ!
Ở trong thế giới tối tăm, A Nhất vung con đao chặt thịt, đánh văng kiếm ảnh đang đâm về phía mình. Mặt nạ gỗ vẫn vô bi vô hỉ.
Những âm thanh vô nghĩa của địa ngục bây giờ đã rõ ràng hơn trước. A Nhất có thể hiểu lời chúng nói. Hắn hiểu bởi hắn vẫn tỉnh táo.
Chúng đang không ngừng trò chuyện:
- Vì sao ngươi không sợ?
- Ngươi không nhớ sao? Hắn đã chém tâm ma rồi! Chém bóng tối của hắn.
- Nỗi sợ hãi tột độ đến rất im lặng. Ngươi không nhìn thấy nó không có nghĩa là nó không tồn tại.
Có giọng cười khằng khặc:
- Đúng vậy! Làm gì có chuyện chiến thắng được bóng tối kia chứ!
- Đúng vậy! Đúng vậy!
- Xem kìa! Hắn phân tâm rồi!
Roi da của tên chủ nô lệ quất trúng tay của A Nhất khiến hắn đánh rơi con dao chặt thịt.
- Cẩn thận! coi chừng phía sau!
Sau lưng A Nhất, một tên đệ tử Thanh Hư môn lại tế ra một thanh phi kiếm phóng thẳng về phía hắn.
A Nhất xoay nhẹ người tránh phi kiếm. Ngay lúc kiếm quang vừa vượt vào điểm mù của mắt, tay của hắn đã cầm chặt lưỡi kiếm. Phần hộ tay của thanh kiếm vướng lại trên đôi tay đẫm máu không thể bay tiếp.
- Lại dám dùng tay không chụp phi kiếm!
- Chút đau đớn đó còn chưa đủ để khiến hắn nhíu mày.
A Nhất phóng thanh kiếm về phía tên chủ nô. Kiếm quang lại lóe sáng. Khi nó cắm sâu vào mi tâm của trung niên thì A Nhất cũng đã lao đến trước mặt tên đệ tử Thanh Hư môn. Cánh tay gầy dẻo tựa chiếc roi mây, tát mạnh.
Đầu của kẻ xấu số gần như quay hẳn ra sau lưng; thân thể quay vài vòng trên không trung rồi rơi xuống bể máu.
- Thật đáng thương!
- Mỗi lần hắn thắng thì bóng tối lại càng chồng chất.
- Thật bất công!
A Nhất đi về phía con dao chặt thịt, nhặt nó lên rồi đứng đó bất động.
- Hắn đang chần chừ!
- Chẳng lẽ hắn muốn mặc kệ để cho bóng tối xâm lấn?
- Hay là hắn đã nghe được chúng ta
- Hắn đương nhiên nghe được, chúng ta là âm thanh trong đầu hắn mà.
Mặt nạ gỗ lười nhác ngã nằm xuống vũng máu. Sau bao năm học tập, hắn biết rõ có rất nhiều con đường để lên đỉnh Tu DiThể tu, linh tu, niệm tu… Hắn không cần phải vật vã chạy quanh Ngũ Căn nữa.
Chỉ là bây giờ bởi vì ý thức của hắn giao thoa giữa thế giới thực tại và thế giới tinh thần nên thi thoảng hắn mới phải khó nhọc như vậy.
A Nhất khẽ hỏi:
- Lên đến đỉnh Tu Di sẽ hết khổ cực sao?
Nhiều giọng nói khác nhau đồng loạt trả lời:
- Tất nhiên! Cuối đường là an nhàn.
- Đỉnh cao của đại đạo, bất tử bất diệt, an an nhàn nhàn.
Xen lẫn trong những lời đồng ý cũng có vài lời phản bác:
- Còn mê muội thì đâu cũng là khổ, ngộ rồi thì đâu cũng là an lạc.
- Cái vương tọa tĩnh mịch kia có khác gì bóng tối đáng sợ cơ chứ?
Ngay lúc này hương thơm ngào ngạt của đồ ăn xộc vào mũi của A Nhất khiến hắn nở nụ cười.
A Nhất đang ngồi thất thầnbỗng cử động khiến Kim Mạc giật nảy làm rơi cả chiếc lồng đèn.
- Sư thúc! Người sao rồi?
Mặt nạ gỗ ôn tồn nói:
- Sư thúc không sao! Đã làm sư điệt phải lo lắng!
Không khí dao động vui vẻ mang ý cười trấn an.
- Chúng ta ăn thôi!
- Ăn?
Kim Mạc hướng ra ngoài cửa. Lão chủ quán, Vân Thiên và hai tên tiểu nhị vừa đem cơm nước lên lầu, chưa kịp gõ cửa thì đã có tiếng nói của Kim Mạc vang ra.
- Vào đi!
Vân Thiên đẩy cửa đi vào, trên miệng treo nụ cười hiếu khách. Vừa rồi Vân Dung cho lão xem túi linh thạch khiến bước chân của lão giờ vẫn còn như đang bay trên mây.
- Hai vị khách quan! Đây đều là các món   ăn nổi tiếng của quán. Đặc biệt hôm nay còn có món Ngọa Long Vệ Châu.
Món này là thịt lợn xông khói thái mỏng, bọc hào tươi rồi nướng sơ qua bằng than hồng. Nước hào thấm vào thịt tạo nên vị ngọt đặc trưng. Ngoài giòn trong mềm.
Dù không thấy được vẻ mặt của sư thúc thể nhưng dáng vẻ trông mong kia không thể lộ liễu hơn.
- Khách quan dùng bữa ngon miệng. Tiểu nhị ở ngay trước lối xuống. Nếu cần gì thêm hai vị cứ tự nhiên sai bảo.
Sau khi Vân Thiên rời khỏi. A Nhất cầm đũa ra vẻ sành ăn nói:
- Thì ra là Ngọa Long Vệ Châu, hèn gì mùi thơm này lại quen quen.
Đây là A Nhất cố ý nói đùa. Trên đường đến đây, hắn đã kể cho Kim Mạc nghe thời gian làm nô lệ của hắn ở nơi này. Mì cặn còn ít đươc ăn chứ nói gì đến Ngọa Long Vệ Châu.
Thời gian đó là đau khổ nhưng vì hắn đã đi được một quãng đường xa nên khi nhìn lại thì có thể nhoẻn miệng cười.
Kim Mạc cũng không để ý rằng A Nhất đang đùa, gật gật đầu hùa theo.
Mặt nạ gỗ lần đầu tiên há miệng.
A Nhất đẩy Ngọa Long Vệ Châu xuống ci miệng máu đỏ lòm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.