Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ như đang đùa giỡn của Tịch Diệt làm cả đám tiên nhân tai to mặt lớn xung quanh tái mét mặt, những người này ngày thường chỉ dẫm chân một cái là cả giới tu chân cũng phải run rẩy, giờ đây lại cẩn cẩn thận thận, không dám vọng động, sợ ném chuột vỡ bình.
Chỉ có người nam tử trung niên cầm dép tổ ong ở bên phía Ý Linh môn là chờ mong nhìn đạo tổ, ánh mắt lóe lên sáng rọi nhìn mọi người xung quanh. Hắn không quan tâm đến Thiên Âm chi hồn, cũng không quan tâm đến cái mặt nạ gì cả. Ngày hôm nay hắn đến là để tính món nợ cũ.
Thấy các môn phái khác đều hiện vẻ chần chờ, mãi vẫn không chịu động thủ, hắn liền lên tiếng kích thích:
- Các ngươi nghĩ lão già này thật sự dám tự bạo ư? Lão chỉ là đang cố kéo dài thời gian mà thôi. Mùa oán hồn đã qua, người của Huyết vực sau khi ngửi được mùi sẽ lập tức kéo đến đây, đến lúc đó thì thế cục sẽ càng thêm rắc rối, chỗ tốt chưa hẳn sẽ bị chúng ta chiếm được.
Bào thai cũng lên tiếng:
- Đúng vậy! Cứ diệt Âm Ảnh tông trước, về phần Thiên Âm chi hồn thì tùy duyên đi.
Lão nhân lơ lửng trên Vô Tận Hải thở dài cắt ngang:
- Đạo huynh! Ngươi cũng thấy rồi đấy, thời gian không còn nhiều, tiểu đệ chỉ có thể cho ngươi thời gian nửa nén nhang để suy nghĩ.
Đám khôi lỗi của Cổ Khôi Môn không bảo vệ bào thai nữa mà đồng loạt chỉa mũi thương về phía lão nhân ở bên ngoài Vô Tận hải:
- Vân lão nhi! Ngươi nói vậy tức là nếu ta ra tay, ngươi cũng có bản lĩnh ngăn cản nửa nén nhang ư?
Lão nhân cười lên ha hả, rồi hỏi:
- Chỉ mình ngươi ra tay sao?
Nói xong, lão nhân không kiềm được mà lại phá lên cười, tư thái càn rỡ hoàn toàn không thèm để bào thai ở trong lòng. Theo tiếng cười của lão, tên tu sĩ ở phía sau lại phất đại kỳ càng mạnh mẽ hơn.
…
Phía bên ngoài các tu sĩ còn giằng co thì ở bên trong bóng tối của Âm Ảnh tông, sáu người đang vây quanh A Nhất. Trên người của họ đều là vết máu tươi, không ai còn lành lặn.
Kim Tỏa chân nhân và Hỏa Dung chân quân gương mặt nhợt nhạt, da dẻ có nhiều chỗ cháy xạm. Nghi Thủy chân quân vì thi triển bí pháp Bế Nguyệt Tu Hoa, trả giá bằng thọ nguyên nên bây giờ ngoại hình đã biến thành một bà lão với da dẻ nhăn nheo. Thê thảm nhất là Nhập Mộc chân nhân, cánh tay phải đã mất, da trên người chỉ còn máu mủ, dung mạo cũng bị hủy trông dữ tợn vô cùng. Ở trong đám người thì chỉ có Thổ Ti chân nhân, một trung niên béo tròn, phúc hậu là không có mấy thương tích.
Tịch Diệt đạo tổ nôn ra một ngụm máu đen.
- Đạo tổ!
Hỏa Dung chân quân hốt hoảng, lập tức lấy ra một lọ đan dược, vội vàng nhét một viên vào miệng của đạo tổ. Đây là Trường Sinh đan. Cả đời này Hỏa Dung chân quân chú tâm luyện và cải thiện một loại đan dược này
Trên viên đan có ấn ký một ngọn lửa trông sống động như thật. Đây là ấn ký của Hỏa Thần Y, làm việc tốt không lưu danh. Một trong ba vị bát phẩm đan sư của Huyền Không đại lục.
Sau đó Hỏa Dung cũng đưa cho các đồng môn mỗi người một viên.
Nhập Mộc chân nhân định vươn tay từ chối lại nhớ ra tay phải của mình đã mất đi.
Lão nhìn Hỏa Dung cười thảm:
- Đừng phí sức! Đệ biết rõ tình huống của mình.
Kim Tỏa chân nhân không màng phục dụng đan dược mà chỉ lo nhìn quanh hỏi mọi người:
- Tiểu Mạc! Mọi người có thấy tiểu Mạc ở đâu không?
Ai cũng lắc đầu. Không có câu trả lời, đôi mắt phượng của nam tử tuấn lãng trở nên vô hồn.
Kim Mạc là vị đệ tử có mái tóc dài xõa che kín mặt. Hắn không chỉ là đệ tử mà còn là con trai của lão.
Thổ Ti chân nhân an ủi:
- Đám tiểu bối đều không có mặt ở nơi này, đệ phải vui mừng mới đúng chứ? Bây giờ, không có tin tức chính là tin tức tốt.
Nghi Thủy lên tiếng phản bác, giọng run rẩy:
- Hỏa Dung! Đệ tưởng chúng ta khờ dại sao? Chúng không trở về các phân đường thì làm sao có thể thoát khỏi bão oán hồn cơ chứ?
Cảnh tượng các đệ tử và con của mình hóa thành tượng đá hoặc nổ tung thành huyết vụ hiện ra trong đầu mỗi người.
Kim Tỏa điên cuồng tru lên từng cơn như con thú dại.
Những đường chủ khác siết chặt tay, cố giữ vững tâm tình.
Tịch Diệt đạo tổ cố gắng áp chế máu huyết đang sôi trào trong cơ thể rồi lên tiếng:
- Bọn chúng đã được hạ thổ rồi. Ta không biết A Nhất làm bằng cách nào nhưng khi mùa oán hồn vừa kết thúc thì Diêm La điện cũng đã tiếp nhận hồn phách của chúng nó.
Lời nói của lão nhóm lên ngọn lửa hi vọng trong lòng các vị đường chủ.
Dẫu là thập tử nhất sinh, dẫu là đại đạo có bị phong bế thì cũng không là vấn đề, chỉ cần đám đệ tử có cơ hội sống sót là được. Đạo của Âm Ảnh tông sẽ trường tồn.
Cỗ quan tài đen tuyền của Tịch Diệt đạo tổ hiện ra.
Thân thể trần truồng của A Nhất nhẹ nhàng bay lên rồi nằm gọn trong quan tài.