Hít Hổ Lớn Không Em

Chương 36: Chen Ổ Chăn





"Cậu về rồi!" Hai tay Bạch Tiểu Hổ nắm chặt cánh tay Trình Thiên Châu, quay đầu lại cảnh giác trừng Giang Bách Hàn.
Giang Bách Hàn liếc thấy trên mặt Bạch Tiểu Hổ thiếu điều viết hẳn dòng "bây giờ tôi hết sợ cậu nhé", giật mình, bước lên cười như gió xuân: "Thiên Châu, tôi thấy Tiểu Hổ quá ỷ lại vào ván nổi, như vậy rất khó tiến bộ nhỉ?"
Viền mắt Bạch Tiểu Hổ trợn tròn, không nghĩ tới Giang Bách Hàn lại giảo hoạt đến thế.
Nói như vậy thì sao cậu méc với Trình Thiên Châu hồi nãy Giang Bách Hàn lấy ván nổi của cậu, hại cậu uống nước quá trời được.
Giang Bách Hàn cúi đầu cười híp mắt nhìn Bạch Tiểu Hổ, giương lên khóe miệng: "Ngược lại có Thiên Châu ở một bên nhìn, hay là tụi mình đi tập không có ván nổi đi."
Trình Thiên Châu hai mắt sáng ngời, cảm thấy đây là một ý kiến siêu hay.
Không còn ván nổi, anh càng nhiều lý do ôm Bạch Tiểu Hổ hơn.
"Được, sau này không cho phép dùng ván nổi." Trình Thiên Châu giải quyết dứt khoát.
Bạch Tiểu Hổ trợn mắt ngoác mồm, nửa ngày sau mới giãy giụa nói: "Quá, quá nhanh rồi, động tác tay tôi còn chưa học, cũng không thở được..."
Trình Thiên Châu: "Không sao, cậu mà chìm xuống tôi sẽ vớt cậu lên."
Nghe anh nói như vậy, Bạch Tiểu Hổ héo queo gật đầu đáp ứng.
Nhìn khắp toàn thân cậu tỏa ra oan ức cùng phiền muộn, thất vọng bên trong tâm hồn tăm tối của Giang Bách Hàn được quét sạch sành sanh, cười nói với Trình Thiên Châu: "Các cậu tập tiếp đi, tôi về trước."
Trình Thiên Châu "ừ" một tiếng, ôm lấy vai Bạch Tiểu Hổ đi đến khu nước cạn, vừa đi vừa nói: "Sắp tan học rồi, chúng ta luyện tập nhanh lên."
Bạch Tiểu Hổ mất đi ván nổi cứ như con cá khô hai nắng, phiền phiền nhiễu nhiễu nói: "Nếu không thì hôm nay tới đây thôi đi, cậu cũng mệt phải không..."
"Tôi không mệt." Trình Thiên Châu lập tức đáp.
"Vậy nếu không tụi mình nghỉ ngơi một lát...?"
Đối thoại của hai người dần dần bay xa, Giang Bách Hàn đẩy cửa ra, lời huấn luyện viên lại vang lên trong đầu.
"Bách Hàn, nếu không muốn bơi thì không cần bơi."
"Huấn luyện viên, em đã luyện mười năm, sao lại không muốn ạ? Hơn nữa, không bơi em cũng không biết làm gì."
"Muốn tiếp tục thì không thể giữ trạng thái này.

Em trở lại cố gắng suy nghĩ một chút, con đường này, dự định đi bao xa."
Đi bao xa...
Giang Bách Hàn đón ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa kính, y nheo mắt lại, trong lòng đã có quyết định.
Ngày mai sẽ là Quốc Khánh, một nhà Bạch Tiểu Hổ đêm đó lái xe rời đi thành phố Trường Lâm, sau hai giờ đã đến kí túc xá cho công nhân của trung tâm gây giống Hoa Nam hổ ở Vân Sơn.
Nhân viên tiếp đãi bọn họ sắp xếp hai gian phòng, Bạch Tiểu Hổ bồi bố mẹ cùng đồng nghiệp của bọn họ đi ăn cơm tối, sau khi về rửa mặt đã là mười một giờ đêm.
Hổ cái sắp sinh tên là "Mai Mai", dự tính sẽ sinh trong hai ngày này.
Bạch Tiểu Hổ nghĩ rất nhanh sẽ được tận mắt chứng kiến hổ con sinh ra, liền kích động đến ngủ không yên.
Trong núi nhiệt độ xuống thấp rất nhiều, Bạch Tiểu Hổ chui vào trong chăn, lấy điện thoại di động ra, có hai tin Trình Thiên Châu nhắn tới, hiển thị thời gian hai giờ trước.
"Đã tới chưa?"
Biệt danh Wechat của Trình Thiên Châu là tên của anh, Bạch Tiểu Hổ trả lời: "Hơn tám giờ đã đến rồi, mới vừa tắm xong."
Hầu như trong nháy mắt tin nhắn được gửi đi trên màn hình đã hiện lên tin trả lời: "Trong núi lạnh, chăn đủ ấm không?"
Bạch Tiểu Hổ không nhịn được giương khóe môi: "Rất dày, không lạnh chút nào luôn.
Ngày mai sẽ được xem hổ, kích động quá đi (>^ω^.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.