Hình Ảnh Của Trái Tim

Chương 43: Sợ hãi




Ái Lâm rất ghét ai nhìn thấy yếu điểm của mình, mà vừa rồi hẳn đã bị nhìn thấu như thể pháo hoa kia, không biết vô tình hay cố ý nhưng khẳng định sẽ không tha. Mà người con gái đứng trước mặt anh có điểm vô tư, cử chỉ coi thường người trước mặt. Cô cho rằng người đàn ông trước mặt là một lợi thế lớn, dù cho sự việc không thành nhưng vẫn chưa thua.
Suy nghĩ con người ảnh hưởng rất nhiều từ những thứ xung quanh, tạo ra một sự xung đột nhỏ trong nội tâm, rồi dần trưởng thành ở tiềm thức của mình. Tính cách cũng thay đổi từ đó, họ gặp phải tình huống bất khả thi, họ sẽ ra sự thay đổi, lựa chọn hòa nhập.
Nhưng Ái Lâm lại ở một sắc thái khác. Người mới gặp nhìn qua sẽ thấy độ ăn chơi phóng khoáng, nét mặt mỹ lệ mỉm cười, loại công tử bột trẻ trâu ngu muội, người thực hiểu rõ sẽ thấy người này có bệnh thần kinh, nếu tâm trạng vui anh không khác nào một người bạn đang nói chuyện phiếm, nhưng chỉ cần xấu đi thì ngay cả người đứng kề bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sát ý nồng đậm, mà không dám thở ra, tựa như muốn thành không khí.
Chuyện này phải kể đến trong nguyên tác khi mà Ái Vỹ mất, tâm trạng của Ái Lâm xấu kinh khủng khiếp, trong nhà ngay anh cũng không thể giấu đi nổi gương mặt thất sắc và khí tức nặng nề của mình. Đây cũng là lần đầu tiên anh đối diện với cha mẹ với chính bản thân mình một mảnh tĩnh lặng rồi xin ra ở riêng.
Bây giờ hiện tại không giống, gương mặt này vẫn lấy lại chút hình tượng để lợi dụng người khác, ánh mắt kìm nén tức giận mà mỉm cười.
Bên cạch đó Mạc Vy nghe đến người danh nghĩa bạn này có chút tò mò, nguyên bản Ái Vỹ vô cùng kiêu ngạo nên việc có bạn là vô khả năng, nói chuyện đã khó, đối mặt với người có thân phận càng khó hơn. Thật sự mà nói nếu không phải Ái Vỹ chủ ý tiếp chuyện, thì ngay cả với một người có ý tiếp cận, ngoại giao tốt cũng cảm thấy không ổn. Người này tự nhận là bạn có phần không đúng với những gì cô viết liền ra mặt xem.
Nhưng vừa ra cô đã thấy một gương mạo quen thuộc bất giác nở một nụ cười. Người này lúc bây giờ phải đi cùng với Ái Lâm chứ, sao có mặt ở đây?
Cả người Trung Từ như thay đổi một bộ mặt khác đứng trước mặt, vừa nhìn thấy cô đã đứng lên nói:
- Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.
Cô nghe hiểu ý, kêu tất cả mọi người ra ngoài đóng cửa lại, lúc đó hai người mới có thể đối chuyện với nhau nhưng cũng đồng thời phía bên ngoài cửa một nữ hầu vừa ra khỏi cửa nhấc máy gọi điện cho Ái Lâm
Ái Lâm thì hiện tại lại có phần không yên, sau chuyện vừa rồi nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần giải quyết cục bộ trước tiên thì tiếng gọi từ điện thoại vang lên.Nhanh chóng nhấc lên nghe
- Thiếu chủ, có người đến đây gặp tiểu thư, tự nhận mình là bạn.
- Ái Lâm: Bạn?! Ai Vậy?
- Người này tôi cũng không biết, nhưng người đó yêu cầu muốn nói chuyện riêng, tiểu thư cũng đã đồng ý rồi, chuyện này...
- Ái Lâm: Ta hiểu rồi, chuyện này ta sẽ không trách ngươi, tạm thời cứ lùi xuống một bước đi, ta sẽ xem xét trước!
Rồi ngay sau anh kiểm tra camera trong phòng, vừa suy nghĩ về chuyện Ái Vỹ cũng như tờ giấy kia, bất giác bàn tay cũng nắm chặt lại.
Nhưng lại gặp vấn đề, trong phòng khách có ba camera, hai cái máy nghe lén đều không truyền được tín hiệu, không đúng, nó đã bị tắt toàn bộ mà điều khiển từ xa lại lỗi không kém, tất cả dường như không muốn cho anh xem đoạn đối thoại này.
Nếu khôi phục lại rất tốn thời gian, việc đôi co bây giờ là không thể, nhưng anh cũng không phủ nhận suy nghĩ người có thể tắt toàn bộ những thứ đó thứ nhất phải là người biết bố cục trong, hai là người điều khiển nó. Mà hiện tại thứ đồ chơi tiêu khiển đó lại ở trong tay anh vậy thì... người có khả năng là ai?
Phía ngoài thì lại khác, hắn sau khi chạy xung quanh mấy vòng có phần không nổi thở dốc, nếu bị bắt lúc này cơ hội khác bao giờ mới đến nhưng chưa kịp thả hơi hết hệ thống đưa cho anh thông báo khẩn cấp từ ba phía khác nhau
Thứ nhất chuyện quan trọng hiện tại, Vi Tuyết đã nhận ra tình cảm của Lạc Phong sớm hơn dự kiến và đang có ý từ chối
Thứ hai là kẻ dấu mặt này đã lộ diện trước mặt tác giả
Thứ ba là trong quyển tiểu thuyết phát hiện vài tờ bị xé mất trang, cần lấy lại.
Hắn nghe một hồi chỉ thấy được nét khổ sở, cười trừ, phải nói rằng hắn biết rõ con người này không dễ từ bỏ như thế, chỉ là đã bao lần rồi, hắn vẫn nghĩ tin.
Sau đó nhanh chóng kêu hệ thống định vị chỗ của nữ chính rồi ngay lập lập tức tiến thẳng về chỗ họ
Vi Tuyết thì không biết chuyện có kẻ cản trở chỉ hướng nhìn Lạc Phong có điểm nói lại không ra lời. Lạc Phong thấy vậy hỏi:
- Sao vậy?! Có gì muốn nói à?
Vi Tuyết: À...thì nhớ lại... chúng ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, chuyện của mình cậu đều nhớ rất rõ, cũng giúp mình rất nhiều, thời điểm đấy, không ai ưa mình cả, nên mình rất mong có một người anh trai. Hiện tại đôi khi nhớ đến lại khiến bản thân mình nghĩ rằng, mình thích cậu, nhưng mình căn bản vừa mới nhận ra tình yêu đó thật không rõ ràng, mình không biết yêu một người là như thế nào. Nhìn vào cậu, bản thân mình cảm thấy không xứng đáng...
- Cậu đang nói gì vậy, có gì xứng và không xứng chứ?! Lạc Phong cắt lời
Sau đó dùng hai tay giữ chặt vai cô buộc cô hướng lên đối diện một lần nữa lấy lại bình tĩnh nói tiếp:
- Cậu đừng có nói nữa, cũng đừng suy nghĩ gì cả, mình không tốt ở điểm nào mình sẽ sửa, làm ơn...
- Vi Tuyết: Cậu...
Biểu cảm của Lạc Phong lúc này khiến cô cứng họng, lời nói vế sau càng khàn đặc cô không nghe rõ chỉ thấy anh ôm lấy mình, thật chặt.
Đến lúc cô ý thức được định nói "Xin lỗi" thì bỗng một thanh âm lớn vang lên:
- Cứu với!
Âm thanh này quen thuộc khiến hai người tự kéo mình ra nhìn vào hắn, người bị một đống quan cảnh đuổi theo nhìn họ như hai phao cứu trợ kêu tên họ ngay giữa đám đông. Lạc Phong lúc này đã cầu mong bản thân không quen tên này, Vi Tuyết thì không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng tất cả đều đi thẳng vào phòng tạm giam chờ xử lý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.