Mỹ Ảnh kéo Hắc Chính vào một quán giải khát gần đó để nghỉ, nhưng trên thực tế chọn nơi này vì nó gần khách sạn, cô nói với anh:
- Đã đến đây, thì nên uống một chút hương vị mới ở nơi này.
Nghe ý kiến đó anh cũng có phần thả lỏng nhìn vào tờ đơn được đưa tới có phần thú vị, muốn thử.
Bên cạnh đó, Mỹ Ảnh lại có phần khó chịu, khiến cô nhíu mày.
Vừa rồi bàn đối diện kia có một tách trà, xem ra người vừa mới rời đi, cô không nghĩ nhiều cho rằng tí họ sẽ dọn chỗ đó, cho đến lúc người từ bên ngoài gọi điện thoại xong bỏ vào túi từ lối vệ sinh về ngồi lên mới khiến cô đen mặt lại.
Người này lại chính là Ái Lâm, người vừa mới gặp, chưa gì đã đặt chân lên chỗ này rồi, có điều hình như tên này đang bận gì đó mặt mày nhăn lại, vừa ngồi xuống đã lấy máy tính ra, thậm chí không liếc lên một cái, coi thể như tất cả là không khí. Cô nghĩ đây là cơ hội tốt hiếm có, cô không thể bỏ lỡ chỉ vì một chút vướng mắc nên sau khi đặt xong, cô có chút chần chừ hỏi anh:
- Xin lỗi, mình có chút muốn đi vệ sinh, cậu chờ một chút nhé!
- Ừ!
Anh không có để tâm lắm, ngược lại có chút tò mò về người tên Ái Lâm kia mà nhìn theo mới để ý chỗ này thật vắng, ngoại trừ bàn phía trước là Ái Lâm thì quanh đây không có vị khách nào đến ngồi, dù cho bên ngoài rất đông du khách.
Đó là chuyện đương nhiên, Mỹ Ảnh đã bỏ ra rất nhiều tiền để bao trọn chỗ này khi mình đến nên cô rất tức tối hướng về phía người phục vụ chỉ mắng, người phục vụ này cũng biết sợ hãi chứ, so với cô, người ngồi kia còn đáng sợ hơn nói:
- Chuyện này căn bản là không được, dù tôi có trăm cái mạng này cũng không thể, cô cũng biết nơi này thuộc quyền sở hữu nhà họ Ái, tôi đắc tội với họ chẳng phải tự giết mình?
Lúc này cô mới bình tĩnh lại suy nghĩ, cô đã bỏ ra không nhỏ, mất đi cũng cảm thấy tiếc, nhưng sai sót lại là vấn đề lớn, cô quay lại liếc nhìn Ái Lâm, người không mấy bận tâm thứ gì xung quanh, tự nghĩ bản thân có thể làm được nếu người này vẫn ở trong trạng thái đó.
Sự liều lĩnh này cô không chắc chắn, hơi do dự, nhưng mà mãi đến tận bây giờ cô mới được Hắc Chính để ý, cô không muốn làm một cái bóng.
Chính vì điều này trong nguyên tác, cô đã tạo ra cùng một sai lầm giống thế. Hôm đó nhân vật chính đến, vai phản diện Ái Lâm không ưa nổi cái thứ người vừa mới đứng cặp với một đứa con gái thể hiện, quay sang đây đã thay sang người khác, không vừa mắt, mà nhân vật chính trong lòng hiện rõ vẻ không vui vì Vi Tuyết đi cùng người khác, thành ra gây sự với nhau, cãi nhau. Cô trong khoảng khắc đó nghĩ không ai chú ý đến mình, lấy thuốc từ trong túi giấu diếm mà đưa cho nhân viên. Có điều, không thành, Ái Lâm rất nhạy cảm, bất kỳ chuyện gì xảy ra xung quanh anh, nằm trong phạm vi ý thức được, anh điều có thể nhận ra. Hơn nữa trong lúc làm việc sai trái, con người ta luôn có một nỗi lo không giấu được trên gương mặt, đến cử chỉ cũng lấy đi phần thiếu xót.
Ái Lâm ban ngày mà nói sống như một phế vật, vô tư, vô lo, học thức yếu kém. Ban đêm như một bóng ma giữa những kẻ nguy hiểm. Hắn thấy qua nhiều lính mới vào nghề, trông rất ngu xuẩn, nhưng sau khi thành thạo đến nỗi biến thành thói quen, lại tự biến mình thành một con người khác. Mà thứ người dễ thay đổi thường là những người dễ chi phối, lợi dụng cho người khác. Nên tìm một người có thể tin tưởng, rất là khó, hơn nữa phải đạt được những điều kiện mà anh đưa ra, chuyện này là một vấn đề.
Tuy nhiên hiện tại thì khác, Ái Lâm hôm nay không để tâm, trên gương mặt tỏ ra nghiêm trọng, bực tức lại có chút đáng sợ, nên anh cũng không chú ý đến Hắc Chính nhìn anh và Mỹ Ảnh lấy thuốc ra khỏi túi. Cô được biết, loại thuốc này hiệu quả rất lớn, chỉ một giọt thôi là đủ, mà Hắc Chính lại có tinh thần trách nhiệm cao, nếu thành công cô sẽ trở thành phu nhân tương lai nhà họ Hắc.
Tuy nhiên chưa trao đến tay người phục vụ, thì một chùm pháo hoa nổ lên, xuyên qua lớp kính cửa sổ, trước mắt cô, làm cô giật mình.
- Cô đang làm gì vậy?
Một tiếng nói cất lên giống như hồi chuông cảnh báo đáng sợ, rằng bản thân tiêu rồi. Người nói lúc này là Ái Lâm, vì pháo hoa nổ to nên cũng đã khiến anh hướng về phía cô, mà lời vừa nói ra anh lại muốn rút lại vì phát hiện ra Hắc Chính cũng có ở đây, không biết vì lý do gì, anh luôn cảm thấy bản thân bị đắt mũi bởi người nào đó.
Còn Hắc Chính lúc này cũng để tâm nhìn qua Mỹ Ảnh một lượt, tiến lại gần nhìn cô lẫn người phục vụ rồi nói:
- Xem ra tôi không thể tiếp tục đi cùng cô được nữa!
Rồi quay người lại đi mất, Mỹ Ảnh cũng không ngu ngốc mà biện hộ thêm gì nữa, bởi cô biết nói thêm chỉ thiệt cho bản thân.
Ngược lại Ái Lâm không bỏ qua nổi, tiến đến hướng người phục vụ nói:
- Nơi này tuyển dụng nhân viên không được tốt nhỉ, có cần tôi tuyển lại không?
Nghe vậy nhân viên hốt hoảng nói:
- Xin ngài hãy tha cho tôi, tôi chưa làm gì cả, đều... đều là do cô ta! Cô ta bắt tôi làm như vậy!
Cái gì đây?! Cô tức giận nhìn tên phục vụ, tiền đã trả tính quỵt!
Lại không ngờ tên này nghĩ cô là loại ăn bám rẻ tiền, muốn có được chồng giàu nên mới dùng thủ đoạn.
Cô là ai mà lại chịu nghe mấy lời của cái tên này, tuyệt đối không có tư cách! Mà Ái Lâm cũng đã hiểu ra vấn đề, giải quyết nó anh thấy không hợp, tốt nhất để cả hai tự giải quyết nhau nên nói:
- Ồ, "tiểu thư" Mỹ Ảnh rảnh rỗi thật, chuyện này mà nói ra, chẳng phải rất mất mặt sao?
Nói đến "tiểu thư" mới thấy địa vị, tên nhân viên cảm thấy chột dạ, mà cô lại nghe giống như đe dọa mà nói:
- Mỹ Ảnh: Anh muốn gì?
- Ái Lâm: Đừng lo, tôi đảm bảo với cô, chuyện này sẽ ổn thỏa nếu cô nghe lời tôi!
Sau đó đi về phía cửa kính hướng mắt xuống dưới nhìn chằm chằm vào thứ gì đó, cô không rõ nhưng lại có linh cảm tốt về sự việc này.
Bên kia Vi Tuyết và Lạc Phong cũng nghe thấy tiếng pháo nổ không biết tình hình mà liếc nhìn nhau, còn hắn thì phải chật vật chạy giữa đám đông, với lũ người bảo vệ phía sau mà tự hỏi:
"Không phải mình có người chống lưng sao?, tại sao lại thành ra thế này?"