Hình Ảnh Của Trái Tim

Chương 28: Thích và Yêu




Mỗi ngày hắn theo dõi một hồi, cũng uống xong rời đi nhưng hôm nay thì khác, đến nhân viên cũng có thể nhận ra nhỏ giọng nhắc lấy một câu:
- Xem ra cậu có khách không mời đến!
Ái Lâm nghe vậy nói:
- Đúng vậy, tư vị thật khô khan.
Người nọ nhìn Ái Lâm nhấc ly rượu lên cũng không tính ra chào hỏi, mà chỉ chú ý một chút lấy lệ cười như không cười ngồi một lúc rồi rời đi. giống như tự mình nhận thức mà đánh giá đối phương.
Hắn vì bồi người này một lúc lâu mới chuẩn về muộn, nên hắn nghĩ mọi người trong nhà đi ngủ hết, quyết định đi bộ một quãng. Hiện tại mà nói, đa số cửa nhà đã đóng, chỉ có vài nơi vẫn còn đang phát sáng ánh đèn. Nói ra thì ở thực tế hắn cũng thường chơi đêm nhưng ít khi đi bộ ngắm cảnh như thế này. Bởi vì chán ghét cuộc sống hay bản thân, hắn đều không rõ, chỉ là sợ hãi phải đối diện với chính mình, chấp nhận cái thứ mà hắn ghét.
Tâm trạng trống rỗng hướng theo ánh sáng đèn phía xa, hắn thấy một cửa hàng bánh nhỏ vẫn mở, chưa có ý định đóng, lôi kéo vào trong.
Thật bất ngờ, đây là nơi mà nữ chính Vi Tuyết làm việc, nơi đây nhỏ hẹp nhưng lại mang theo một thứ gì đó ấm áp, nhìn quanh cửa hàng cũng không có gì đặc biệt, nói bình thường cũng không đúng, nói chính xác hơn chính là đơn giản.
Vi Tuyết cũng bất ngờ khi nhìn thấy hắn, người này là Âu Lăng cùng lớp với cô, là bạn mới của Lạc Phong, cùng với cô cũng có nói chuyện. Tuy không nhiều, vì đa phần thời gian cô toàn đi theo Hắc Chính nhưng cô cảm thấy hắn không tốt lắm, giống như thứ gì đó miễn cưỡng.
Cô vốn là người không ghét bỏ ai nên thân thiện chào hỏi hắn, hắn cũng đáp lại và hỏi một câu:
- Nơi này khá được, phong thủy tốt, dễ kiếm được khách, ban đêm nơi này nổi bật tỏa ra không khí ấm nóng nhưng đi qua bao lần cũng không thấy, mới mở sao?
- Vi Tuyết: Đúng vậy, cậu muốn ăn một chút bánh trước khi về không?
- Không, không cần đâu mình không có mang tiền
Nghe vậy cô không lấy vẻ thất vọng nói tiếp: "Không sao, mình mời"
Rồi cô đem bánh ra nướng một hồi, hắn có chút tò mò nơi này hỏi mới biết cô không phải nhân viên, chính xác hơn nơi này là Hắc Chính bỏ một số tiền cho Vi Tuyết tạo dựng cửa hàng, mặc cho cô không có ý định giữ lấy cửa hàng này làm của riêng, lại không muốn dựa vào Hắc Chính kiểu đấy nên dù cho nói nơi này của Hắc Chính hắn vẫn nghĩ là của cô. Vi Tuyết nhắc đến Hắc Chính có đôi phần cứng nhắc, giống như xa cách hình dung, anh không biết nên xem xét vào đâu cho đúng đành hỏi thẳng:
- Vi Tuyết tôi không biết phải nói như thế nào, dù cặp với đại thiếu gia nhà họ Hắc, tôi vấn thấy mối quan hệ không đồng đều đến kì lạ, bình thường nó chỉ xuất hiện khi ở trong sự rạn nứt về mặt tình cảm mà cãi nhau, mà cậu với Hắc Chính ngưng trọng mà nói giống như tình giả ý thật hòa nhã cùng nhau thật khiến tôi có chút nghi ngờ.
Nói xong câu này hắn thấy cô biểu cảm sợ nói không lên lời, càng thêm khẳng định, chỉ cần một câu hỏi nữa, bí mật này cũng sẽ tung cánh mà bay, sau đó sẽ có một cái câu từ nữ chính "Xin hãy giữ bí mật giùm tôi!" nhưng hắn quyết đinh không hỏi thêm nữa, thân hắn chỉ là nhân vật qua đường được hệ thống nâng lên làm nhân vật phụ cỏn con, nếu như lấn qua sâu, e là hơi nguy hiểm. Nên tự giải vây cho cô:
- Mà thôi, quên đi... chắc là do tôi suy nghĩ nhiều, cậu làm bánh xong thì gói lại hộ tôi, tôi mang về!
Vi Tuyết: À... Ừm...
Rồi nhanh chóng lấy bánh cho hắn, vừa âu lo, đôi khi bất an hình dung thời điểm lại thấy hắn nhìn cô chằm chằm, vì thế vừa đưa bánh cho hắn cô hỏi:
- Vi Tuyết: Mặt tôi có gì à?
- Không, chỉ là cô khiến cho tôi nhớ tới một người bạn thời thơ ấu, cũng ngốc như cô vậy, có cái gì cũng vẽ hết lên mặt.
- Vi Tuyết:...
Sau đó định đi ra ngoài, vừa mở cửa ra hắn lại có ý định quay trở lại, ý đồ hỏi Vi Tuyết một câu:
- Vi Tuyết, tôi hỏi cậu một câu nữa, cậu hãy trả lời thành thật...
Vi Tuyết nửa muốn, nửa không, nửa vì cô thấy hắn bỗng trở nên nghêm túc, giống như câu hỏi này rất quan trọng, nửa là cô với Hắc Chính đã giao dịch, quan hệ giả này không thể tiết lộ, làm sao có thể chấp nhận nếu câu hỏi có liên quan nên trả lời:
- Điều đó phải xem câu hỏi là gì đã...
Âu Lăng: Cô nghĩ sao về việc "thích" một ai đó và việc "yêu" một ai đó.
Cô nghe câu hỏi này, cũng thấy cái biểu cảm cũng như tình cảm mờ mịt khổ sở của hắn, phải Âu Lăng đã luôn theo đuổi một người, mà người đó không quay đầu lại nhìn, nhưng thực sự cô nghĩ hắn chọn nhầm đối tượng, cô không có thích Hắc Chính như Ái Vỹ, càng không giống như mấy người đứng sau hướng mắt lên nhìn anh ta nên nếu xét về cách nhìn của cô, cô chỉ có thể trả lời.
- Tôi không thể khẳng định lời tôi nói là đúng, tôi nghĩ đa phần họ đều yêu quý một điểm gì đó của ai đó, coi như là thích nhưng cũng chưa hẳn là yêu, ngưỡng mộ một người, căn bản chỉ là khao khát. Thích và yêu nghe có vẻ giống nhưng thực tế ranh giới giữa nó chênh lệch hơn những gì ta nghĩ nên "Thích" một ai đó và "Yêu"chính là một khái niệm mơ hồ.
- Âu Lăng:... Cảm ơn về lời khuyên. Hắn nói xong lấy một hơi thở dài cất bước đi ra.
Hắn lúc nãy mở cửa đã nhìn thấy bóng dáng xe Hắc Chính, hắn đã nhanh chóng đóng cửa lại trước khi tên đó thấy mình, rồi cố tình hỏi để tên đó nghe thấy.
Hắn phí công diễn xuất thì phải thành công, hắn nhìn Hắc Chính cố biểu cảm khó chịu không nói lời nào, bước qua hắn, đối diện với Vi Tuyết hỏi:
- Làm việc xong chưa?
Vi Tuyết: Chưa
- Hắc Chính: Tại sao?
- Vi Tuyết: có vài người làm việc đêm, tôi nghĩ cũng chưa muốn nghỉ!
Cô ngưng trả lời rồi nhìn Hắc Chính, ngạc nhiên cùng im lặng, còn hắn sau thấy hai người gặp nhau đã nhanh chóng rời khỏi, hắn không muốn làm bóng đèn giữa hai người đâu.
Về nhà, hắn lấy làm lạ góc thư phòng trong nhà vẫn bật sáng, thực sự không nghĩ ra ông ấy vẫn thức, nên hắn nhanh chóng mở cửa, người trong nhà nghe thấy tiếng hắn mở cửa nhanh chóng chạy ra ôm lấy chân hắn, dưới góc nhìn nhỏ bé hắn biết đó là Âu Vỹ nên cũng không ngại mà ôm nó hỏi:
- Ba vẫn chưa ngủ sao?
- Dạ, ba vẫn chưa ngủ, còn em đợi anh về.
- Âu Lăng: Thức khuya không tốt đâu, hắn chiều chuộng xoa đầu đứa nhỏ lấy túi bánh nống hổi ra tặng con bé.
Ăn xong con bé lon ton chạy vào phòng, không quên chúc anh nó ngủ ngon hắn nghe vậy cũng đáp lại một câu như thế rồi lên thư phòng.
Hắn tính gõ cửa nhưng lại cảm giác không hay lên mở cửa khẽ, thấy cái nhíu mày, mệt mỏi của ông trên bàn làm việc hắn mới nhỏ giọng gọi ông, khiến ông hơi giật mình nhìn sang hắn, phút chốc cả gương mặt dãn ra nhu hoà nhìn hắn hỏi:
- Âu Thiên: Về rồi sao?! Sao không ngủ đi, lại còn lên phòng ta?
- Âu Lăng: Con thấy trong phòng vẫn sáng, sợ quấy rầy cha nên không gõ cửa, cha... Có chuyện gì khiến cha mệt mỏi sao sao?
Người đàn ông sau đó lấy một tiếng thở dài nhìn vào màn hình máy tính không phủ nhận nói:
- Âu Thiên: Thấy rồi sao..., ta thực sự cũng không giấu làm gì, quả thực... ta có chút rắc rối!
Hắn bước đến hướng theo đôi mắt đó về màn hình máy tính đọc ra một lúc, lấy ra một nụ cười quay mặt hướng ông nói:
- Âu Lăng: Chuyện này hãy để con giải quyết!
Ông nghe vậy bất ngờ, nửa tin nửa ngờ nhìn vào gương mặt tràn đầy tự tin của hắn, tưởng như mình nghe lầm hỏi lại:
- Âu Thiên: Con giải quyết được sao?
Âu Lăng: Hãy tin tưởng ở con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.