Cô thề là mỗi lần làm cái gì đó, đều không thuận lợi, cũng như hôm nay, cứ tưởng lấy được thứ tốt đẹp lại chẳng có gì, hết sai lầm này đến sai lầm khác, cô bắt đầu thất vọng với bản thân.
Cô vốn định vào nhưng cửa mở, người trong phòng mỉm cười nhìn cô, có đôi phần quái lạ. Thất bại nhiều lần khiến cô lùi bước, nói với Ái Lâm xong rồi thì về nghỉ ngơi đi, Ái Lâm không muốn nhưng vẫn tự mình bước ra khỏi phòng, cô nhưng không có vào phòng ngay, xuống nhà nhìn thấy Mạc Hạ đang sắp xếp một số đồ nói:
- Đã khuya như thế này mẹ không ngủ sao?
- Không có ngủ được, mẹ nghe con ra ngoài cũng không có yên tâm...
Cô nghe xong buồn rầu miễn cưỡng nói:
- Con cũng đã lớn rồi mà mẹ, mẹ thức đêm như vậy con cũng lo lắng
Được sự quan tâm cùng lo lắng của con gái Mạc Hạ đôi phần áy náy, một chốc không biết làm sao nói
- Vậy.. vậy sao?! nhưng mà ta vẫn là lo lắng, Ái Vỹ con dù lớn tuổi rồi cũng không nên đi đêm, thân là con gái, đi đêm nguy hiểm lắm!
- Con sẽ để ý, cô nói: Mẹ cũng nên ngủ đi
- Ừ! Ngủ ngon.
- Mẹ cũng ngủ ngon
Sáng hôm sau
Mạc Vy thực không ổn tý nào, rõ đã uống thuốc, nhưng hình như không khá hơn, mà ngày càng trầm trọng. Cô nghĩ do tình tiết truyện diễn biến quá nhanh nên bệnh tình của cô mới biến hoá tệ đến vậy, nhưng bản thân không biết mình trong tình trạng nguy cấp đến đâu để che giấu, cho đến khi chiếc cốc rơi xuống trên bàn ăn sáng cô mới bất giác hít một ngụm khí lạnh.
Cô vội vàng rút tay xuống, lên tiếng kêu người dọn. Người trên bàn ăn một mảng tĩnh lặng, sự kinh hoàng hiện lên trước mắt Mạc Hạ, bà vừa rồi phải chăng vừa nhìn thấy bàn tay Ái Vỹ run? Không thể nào, mới lần trước, kiểm tra đâu thấy trầm trọng đến mức thế?! Bà hỏi cô:
- Ái Vỹ con uống thuốc chưa vậy?
Mạc Hạ nghe câu hỏi này đành phải nói dối chưa, cô không thể nói hiện tại tình trạng bây giờ thuốc không còn tác dụng nữa. Tiện luôn, cô nói:
Hiện tại con cảm thấy hơi mệt, con ra ngoài uống thuốc, nghỉ một lát, vào ăn sau, mọi người ăn trước đi!
Ba Ái Vỹ nghe thấy vậy ừm một tiếng, mẹ Ái Vỹ cũng xen vào một câu:
- Cần thiết ta muốn con đến bệnh viện xem lại...
Mạc Vy vừa nghe đến bệnh viện lập tức từ chối, cô không thể đến đó, nhất là khi, đó là vào ngày hôm nay, cô nói:
- Chẳng phải lần trước kiếm tra rồi sao, sao phải kiểm tra nữa, hơn nữa hôm nay sinh nhật đi bệnh viện, thật không hợp lý, mọi người giấu con cái gì sao?
Cứng họng, Mạc Hạ bỗng nhiên cảm thấy lỡ miệng muốn giải thích thì được Ái Lâm nói đỡ:
- Đúng vậy, mẹ lo xa quá rồi, nó bị yếu sinh lý, mai không được thì để ngày kia. Hơn nữa, nó lớn rồi, tự có thể chăm sóc bản thân.
Nói đến đây, thực ra Ái Lâm cũng có chút hơi không ổn, bản thân cũng rất lo, nên sau khi Mạc Vy đi ra ngoài không để ý nữa thì cùng lúc anh rơi vào trầm mặc hướng cô, muốn nói gì đó lại nuốt xuống im lặng
Mạc Vy ra bên ngoài nhìn hai bàn tay run rẩy của mình thở dài một hơi, rồi mở túi lấy quyển sách ra, cô biết tất cả trang đều đã đen nhưng thứ cô tìm không chỉ có thế, cô kép một phong thư ở đây. Nói đúng hơn là cô đổi tráo nó, điểm quyết định biến nhân vật chính có được hào quang xứng đáng. Có điều, không thấy?! ngoài những trang giấy đến thì không có phong thư nào cả.
Cô hôm qua mở đã không thấy khả năng nhất lấy nó là tên xuyên giả chết tiệt kia,
Người này muốn ngồi cùng mình, quả nhiên có ý đồ không tốt, cảm giác thua cuộc, khó nói này thực không dễ chịu chút nào.
Mặt khác bên trường, Hắc Chính cùng Vi Tuyết đi ra. Hắc Chính gương mặt rối rắm như thiếu gì đó, ngược lại Vi Tuyết rất thỏa mãn với món quà ngày hôm qua.
Hôm đó, ra khỏi cổng trường thấy trời tối, Hắc Chính đón Vi Tuyết về, tiện luôn hỏi về vết thương đợt trước. Vi Tuyết nói:
- Hiện tại đã ổn!
Anh vẫn luôn nghĩ rằng con người kia yếu đuối, nhưng hình như anh đã nhầm, người con gái này mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài. Tạo cho anh vô số bất ngờ, gương mặt non nớt, ngây thơ kia ánh lên trong mắt anh đều thật kiên cường, có thể nói anh hiểu cô hơn một chút. Nếu nhớ lại khởi điểm với bây giờ, thì có thể nói rằng, cô ta trưởng thành khá nhanh và đang cố vượt qua sự bao bọc của mình.
Thời điểm xe rẽ sang, đi qua một ngõ nhỏ, thoáng nhìn thấy cảnh đánh nhau, Vi Tuyết nhìn thấy kêu dừng xe, Hắc Chính nhanh chân chạy theo cô, bỗng chốc anh cho rằng bản thân nghĩ sai, con nhỏ trước mắt kia làm sao mà trưởng thành được, thực hấp tấp, ngu ngốc mà.
Cuối cùng bản thân cũng không biết sao ra giúp mới nhận ra người bị hại là một nữ sinh, người này bị một nhóm trai đùa rỡn, may thay có chút võ chống cự được, tuy vậy đối thủ cũng không phải loại lưu manh đường phố ra vẻ ta đây, mà là những kẻ lưu manh có tiếng, đánh mấy cái vẫn bị bắt. Thật may, Vi Tuyết và Hắc Chính đến kịp giúp.
Thật ra toàn là công Hắc Chính, Vi Tuyết định giúp nhưng vừa vào cuộc đã như con thỏ nhỏ vào tròng, không biết lượng sức. Nếu như Hắc Chính không đi theo, e là có chuyện, anh thực muốn hỏi người này có biết suy nghĩ không? Nguy hiểm như vậy mà vẫn chạy ra... Nhưng nhìn vào gương mặt thất thần của Vi Tuyết nhìn anh, cảm giác như cô bị dọa sợ đành phải hỏi:
- Có sao không?
Vi Tuyết trầm lặng cúi người xuống nhẹ giọng ừ một tiếng, để ý đến lòng người bị hại. Cô gái bị hại khá xinh đẹp, thêm vài phần ửng đỏ trên má, nhìn có vẻ như đã phải lòng người đàn ông trước mặt, Hắc Chính.
Hắc Chính chỉ nhìn vào Vi Tuyết một cách tự nhiên, từng cử chỉ, hành động, cứ như đó là lẽ thường, tất nhiên mà anh chẳng hề để ý, cho đến lúc người kia mở miệng nói cảm ơn, anh mới quay sang nhìn người đó. Kỳ thực, đối với anh xinh đẹp là một bản năng của phụ nữ, nhất là Ái Vỹ, vẻ đẹp có thể nói vẹn toàn mới hình dung con người này. Người trước mắt cũng coi là có nhan sắc, nhưng cái kiểu hở hang câu dẫn đàn ông này, khiến anh cực kỳ ghét. Tay định chạm vào người, anh liền né, sau đó kéo Vi Tuyết đi.
Cô gái kia vẫn là ngoan cố chạy theo, muốn hỏi tên, bực mình anh hướng mắt lạnh lùng nói:
- Hắc Chính: Này cô, nếu cô bận tâm, muốn báo đáp gì đó thì tôi không cần. Nên chuyện biết tên không cần phải hỏi, tôi không giúp cô, tôi giúp bạn gái tôi!
Vi Tuyết:....
Cuối cùng, cũng vì câu nói đó, cô gái bối rối chạy đi, hai người đi lên xe. Lúc này, Vi Tuyết mới lên tiếng nói:
- Hắc Chính, tôi suy nghĩ rất lâu để có quyết định này, xin hãy nghe tôi nói, tôi không muốn bám vào anh như một kẻ nịnh hót, càng không muốn cứ phải trốn sau lưng anh. Nên ngày mai, anh không cần phải bảo vệ tôi nữa. Chuyện bạn gái, tôi vẫn đóng, chỉ là tôi muốn anh dành thời gian cho việc khác, đừng chú tâm đến tôi.
Thực không ngờ anh vừa vào đã nghe cô nói chuyện này, anh cũng cảm thấy cô kì lạ từ mấy ngày trước, cũng ngờ ngờ về quyết định này của cô nhưng anh vẫn phải hỏi:
- Hắc Chính: Quyết định này là do ảnh hưởng từ lời nói bên ngoài hay là vụ vừa rồi?
- Vi Tuyết: Tôi thấy họ nói đúng, không sai, người sai chính là tôi, dù cho tôi là bạn gái anh cũng không muốn vậy. Tôi muốn bản thân mình mạnh mẽ, chứ không phải kẻ yếu đuối dựa hơi người khác mà đứng lên. Đây không phải lời cầu xin, đây là lời đề nghị, xin hãy chấp nhận.
Nghe xong phụt một tiếng cười hiếm hoi trên gương mặt anh nói:
- Hắc Chính: Cứng miệng ghê, tôi không nghĩ bản thân cô có những lời nói nghiêm túc vậy. Nếu như cô học võ và học vài cách giao tiếp tôi sẽ đồng ý. Dù sao cũng lợi cho tôi, tôi sao lại không đồng ý với đề nghị này?
Nghe vậy Vi Tuyết thoáng mừng trên gương mặt, nếu như có thể chấp thuận chuyện đó, thì vài khóa học thêm này cũng chả hề gì, hơn nữa còn có lợi nữa đằng khác.
- Cảm ơn!