Hình Ảnh Của Trái Tim

Chương 18: Tốt và Xấu




Để cày độ hảo cảm với cô, nhiều tâm tư xấu hiện nên rõ ràng, muốn loại bỏ Vi Tuyết chướng ngại vật, trước tên vẫn nên tan học ra tay tốt hơn
Sân sau trường, có một nhà kho cũ, chứa vài vật dụng năm cũ, không cần thiết mấy, thường rất ít người đến. Tuy nhiên, hôm nay thì khác, có vài người đến đây, một số người không muốn bị chú ý nên tập trung một người viết một lá phong thư kêu Vi Tuyết đến rồi đạp cô vào trong nhà kho, đánh một trận, cô không rõ là ai, chỉ thấy cát hất vào mặt nghe những lời sỉ vả bên tai "Mẹ nhà mày, tưởng mình phượng hoàng chắc", "Tao nghĩ rằng nó tự nghĩ mình sẽ trở thành phu nhân nhà họ Hắc đó", "Vậy phu nhân nhà họ Hắc bị người khác dẫn đạp sẽ như thế nào nhỉ?", kéo theo đó là tiếng cười hả hê. Cô im lặng, mãi sau những người này mới cảm thấy nhàm trán ra khỏi, đóng cửa đi mất
Vi Tuyết kêu không được, thời gian cũng gần tối mà không có ai giúp e rằng sẽ phải đợi đến sáng. Cô cảm thấy bất lực muốn khóc, bỗng cô nghe thấy tiếng gọi tên mình, cô biết tiếng nói đó, là của Lạc Phong!
Lạc Phong vốn định đi về nhưng anh có cảm giác bất an quay trở lại xem Vi Tuyết. Anh biết Vi Tuyết là người thế nào, cô ấy không phải giống như trong lời đồn, là một người ham vinh hoa phú quý, muốn trèo cao, đê tiện. Sống với cô ấy từ nhỏ đến lớn anh thấy cô là một người tốt tính, ngây thơ, mang theo một nét gì đó đáng yêu dịu dàng, tươi đẹp vào cuộc sống của anh.
Anh nhớ rõ, một năm trước anh nhận ra mình thích cô, nhưng chợt nhận ra lúc đó đã quá muộn, cô đi du học nước ngoài. Anh không lúc nào nhớ cô, anh từng có suy nghĩ muốn đi theo nhưng không được, đối với gia cảnh bây giờ mà nói, không đủ. Anh chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại, nghe thấy giọng nói của cô trong vài phút ngắn ngủi. Anh biết bên đó khá bận, nên chỉ có thể chờ đợi.
Cô bây giờ đã trở về, nhưng người đi bên cạch không còn là anh, mối quan hệ kia là thật hay giả, liệu anh... còn cơ hội chứ?!
Anh không thấy Vi Tuyết, cho rằng cô về rồi nhưng ra đến cổng anh gặp Hắc Chính vừa quay trở lại, anh không biết hắn quay trở lại làm gì nhưng anh thấy hắn không đi cùng Vi Tuyết, điều này khiến anh cảm thấy an tâm. Mặc dù, anh từng nhìn thấy họ tay chung tay ra về, nhưng chưa từng lên xe (đại loại là họ đi chung một con đường, sau đó tách ra khi cần thiết.)
Anh thực sự không hiểu chuyện gì, quan hệ giữa hai người nhưng anh không dám xen vào, điều anh muốn chính là hạnh phúc của Vi Tuyết. Vì vậy, nếu đã lựa chọn, anh sẽ không cản.
Hắc Chính nhìn thấy Lạc Phong, anh không rõ con người này, nhưng anh biết người này hình như có quan hệ mật thiết với Vi Tuyết, nên không nói nhiều tiến đến hỏi:
- Sao cậu vẫn còn ở đây?
- Tôi bận một số chuyện.
Sau đó cũng hỏi một chút về Vi Tuyết, thì được cho biết Hắc Chính không đi cùng cô, cô bảo có việc nên đã ra ngoài một chút nhưng đã tan học một lúc vẫn chưa ra. Nghi ngờ có chuyện, nên quay lại.
Nói như vậy thực chất lại khác, Hắc Chính không hề đợi Vi Tuyết, vốn chỉ là giả, quan hệ giả này có thể đi được tới đâu? Anh không nghĩ có chuyện, cho đến khi nhận được cuộc gọi của Ái Vỹ. Nụ cười xấu xa của cô ta vang lên kèm theo một câu:
- Bất ngờ chưa?! Tôi không nghĩ anh bỏ lại cô ta mà đi, quan hệ của mấy người không thân thiết như tôi tưởng.
Anh nhíu mày bất ân hỏi: Cô đã làm gì?
- Mạc Vy: Anh đoán xem.
- Hắc Chính: Chẳng phải cô nói không thích tôi sao? Đây là ý gì?
- Mạc Vy: Ý gì?! Chẳng phải quá rõ sao. Tôi dù sao cũng đã theo đuổi anh rất lâu, anh biết mà, phải không? Nên tôi không muốn ra đi để mọi thứ dễ dàng thế, ít ra cô ta cũng phải nếm mùi vị giống tôi, như thế tôi mới cảm thấy công bằng.
- Hắc Chính: Giống?! Cô đã làm gì Vi Tuyết, tôi nói cho cô biết nếu cô còn cứ mê muội không chịu tỉnh, vậy đừng trách...
Chưa nói hết câu, bên điện thoại Mạc Vy ngắt lời anh, bằng một câu nói chế giễu:
- Tôi mê muội?! Đúng vậy... Chính vì thế tôi không thể rời đi, món quà này chỉ là khởi đầu thôi. Tôi muốn xem xem, thứ tình cảm của các người vững vàng được đến đâu!
Không thể tin cô ta điên đến vậy, e rằng sau này còn gặp nhiều chắc chở. Anh nghĩ nếu cô ta không buông tha cho mình, thì anh sẽ phải ép làm điều đó!
- Thật phiền phức! Anh nói
Chính vì thế anh cũng lái xe quay lại, có mặt ở đây để tìm Vi Tuyết. Lạc Phong đến phía sau trường, gọi tên Vi Tuyết, nghe thấy giọng nói quen thuộc bên kia nhà kho, chạy tới mở, nhưng cửa bị khóa, anh gọi cho Hắc Chính mang chìa khoá tới.
Thân hình nhỏ nhắn, tác tai rối loạn, ngay cả bộ đồng phục cũng bẩn, sơ qua có vài vết bầm tím, mắt cũng đỏ hoe đập vào mắt hai người. Lạc Phong đau lòng chạy đến ôm cô, hỏi ai đã làm chuyện này? Tuy vậy, không có lời giải đáp, Vi Tuyết rất luơng thiện, cô không muốn nói thật, cứ khăng khăng nói bị thương do sơ ý, không có vấn đề đi, rồi nở một nụ cười ngây ngô.
Trời cũng sắp tối, Lạc Phong thật muốn mang Vi Tuyết đi về nhưng lại không hợp lý liếc nhìn Hắc Chính. Hắc Chính nhìn Vi Tuyết cũng muốn nói chuyện riêng với cô nhanh chóng bảo, đưa cô lên xe.
Lạc Phong dù không muốn vẫn phải gật đầu, bởi quan hệ hiện tại không giống nhau.
Trên xe, im lặng một lúc Hắc Chính mở miệng nói:
- Bây giờ có thể nói cho tôi biết người khiến cô ra như thế này được rồi đó!
- Vi Tuyết: Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?
Nghe xong Hắc Chính nổi giận nhìn cô nói:
- Cô đùa tôi à? Thân thể như thế này mà còn nói suông được sao? Hãy nhìn lại cô xem, ngoài vết thương, trên áo có vài vết giày. Đây rõ là bị đánh. Nói thẳng ra đi, có phải do Ái Vỹ, cô ta làm không?
Nghe xong Vi Tuyết cũng nổi giận theo nói
- Anh đừng có mà nói xấu người ta, ít ra người ta còn tốt hơn anh. Hôm nay, dù bất kể ai đánh tôi, cũng không liên quan đến anh. Quan hệ chúng ta là giả, tôi bị như thế này cũng một phần tôi chấp nhận. Tôi không cần anh xen vào, cũng không cần anh giải quyết giùm.
Hắc Chính không hiểu cô ta ngu ngốc hay khờ khạo nữa, giúp cô ta còn bị ăn mắng?!
Hắc Chính nói Vi Tuyết như nước đổ ngoài tai, không thèm nghe, cuối cùng anh nói:
- Tôi quen cô ta từ nhỏ, bản tính cô ra, tôi rõ hơn ai hết. Cô ta không tốt như bản mặt, bề ngoài đâu. Tôi khuyên cô cân nhắc kỹ, rồi hẵn nói lại cho tôi biết.
Nói đến câu này, xe chợt dừng lại đến nhà Vi Tuyết, cô thấy thế, không khách khí bỏ lại một câu, xuống xe đi vào nhà.
- Dù cho lời anh nói là đúng đi nữa, tôi cũng không trách, trong chuyện này, tôi thấy bản thân không phải là một người tốt, nên tôi không có lời gì để so đo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.