Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 22: Ngày thứ hai mươi hai làm bảo mẫu




Mới vừa nãy ấu tể nặc khắc tư còn vùi trong lòng thanh niên, hiện giờ thoáng cái đã biến về hình thái người ở thời kỳ trưởng thành, cũng may là mọi người trong phân hội sớm đã biết dáng vẻ trưởng thành của Ya Yi, bất quá lúc này nhìn vẫn nhịn không được có chút sửng sốt.
Đây là con nặc khắc tư hàng thật giá thật duy nhất của tinh tế a...
Từ góc độ này nhìn qua, mọi người chỉ có thể nhìn thấy gò má đối phương, bất quá vẫn có thể thấy được là cực kỳ tuấn tú dễ nhìn. Chẳng qua đường nét gương mặt không quá nhu hòa, cộng thêm không có biểu tình nên thoại nhìn khá lãnh đạm.
Gương mặt dễ nhìn lãnh đạm kia lúc này có chút căng thẳng, Ya Yi rũ tầm mắt chăm chú nhìn thanh niên nhân loại trong lòng, chiếc đuôi bạc hơi buộc chặt thêm một chút.
Nhìn cái đuôi bạc quấn lấy thanh niên, Trát Lạp Đức tựa hồ cuối cùng cũng nhớ ra gì đó, vốn chỉ định tới phòng ăn sáng, biểu tình đột nhiên biến đổi, có chút muốn nói lại thôi.
Ông rốt cuộc nhớ ra một chuyện có liên quan tới cái đuôi của chủng tộc nặc khắc tư...
Giống như rồng có vảy ngược, cái đuôi đối với chủng tộc nặc khắc tư có ý nghĩa rất đặc biệt, đồng thời cũng không cho người khác tùy ý đụng chạm.
Chỉ có hai trường hợp ngoại lệ... một là gia trưởng, hai là bạn lữ.
Kỳ thực trong chủng tộc nặc khắc tư, gia trưởng cũng rất hiếm khi sờ đuôi ấu tể, nó là việc mà bạn lữ thường làm hơn.
Nếu là một cặp tình nhân có quan hệ chưa chính thức, một con nặc khắc tư trưởng thành cho phép một người khác sờ đuôi mình có nghĩa là tiếp nhận yêu cầu cầu yêu.
Ngay cả đuôi cũng chịu cho đối phương sờ chứng minh con nặc khắc tư này nhất định rất thích người này.
Nếu không phải hai tình huống này, có người cố ý đụng vào đuôi nặc khắc tư thì kết quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp.
Chung quy thì cái đuôi của nặc khắc tư trưởng thành có lực công kích rất lớn, cho dù là tộc ma da da dày thịt béo nhất tinh tế muốn chống lại cũng rất cố sức.
Nhớ tới nhiều năm trước có kẻ không biết sống chết sờ thử, kết quả bị nặc khắc tư trưởng thành tiến vào trạng thái chiến đấu đập một trận, may mắn sống sót nhưng vẫn để lại bóng ma lớn trong lòng.
Từ đó về sau, điều cấm kỵ này của tộc nặc khắc tư được truyền ra khắp tinh tế, tất cả các chủng tộc có tiếp xúc với nặc khắc tư đều đặc biệt chú ý.
Mà hiện giờ trước mắt Trát Lạp Đức, chủng tộc nặc khắc tư nổi tiếng là không cho phép người khác đụng vào đuôi mình lại chủ động dùng đuôi mình quấn hông một người khác....
Cảnh tượng này thực sự không thể nào hình dung được, thậm chí đến bây giờ Trát Lạp Đức vẫn nghi ngờ mắt mình.
Trước đó đã có nói rất nhiều chủng tộc ngoại tinh thậm chí còn không biết cảm mạo nóng sốt là thứ gì, mà chủng tộc nặc khắc tinh hoàn toàn không có gì nghi ngờ chính là một thành viên trong nhóm này.
Vì thế trong mắt Ya Yi, thanh niên nhân loại trong lòng vừa nãy không có nguyên do đột nhiên ngã xuống.
Chính vì không rõ nguyên nhân nhìn thấy thanh niên đột nhiên rơi vào trạng thái hôn mê, Ya Yi mới căng cứng thân mình như vậy, con ngươi xanh nhạt co rút.
Ngoại trừ cái đuôi bạc đang vòng quanh eo thanh niên, toàn thân con nặc khắc tư tóc bạch kim này cũng đang lộ ra khí tức nguy hiểm gần như trạng thái chiến đấu.
Mặc dù cảm nhận được khí tức kia nhưng nhìn thấy thanh niên ngã xuống ngay trước mắt mình, Hạ Kỳ vẫn lập tức chạy tới.
"Quả nhiên phát sốt rồi..." Hạ Kỳ đưa tay sờ trán Tạ Loan, không ngoài dự đoán cảm nhận được trán đối phương có hơi nóng, nhiệt độ cao hơn thân nhiệt bình thường của loài người.
Nghe từ phát sốt xa lạ, Ya Yi chuyển tầm mắt về phía người bên cạnh một cái, thế nhưng ngay giây tiếp theo lại chuyển về người thanh niên.
Nghĩ tới vài ngày trước thanh niên đã có chút cảm mạo, cộng thêm gần đây nhiệt độ biến hóa thất thường, Hạ Kỳ liền hiểu được nguyên nhân phát bệnh.
Với thể chất của chủng tộc nhân loại, thời điểm nhiệt độ thay đổi thế này hình như rất dễ bị bệnh.
Mặc dù không thường dùng nhưng trong phân hội Vân Bảo vẫn có hộp y tế, trong phòng trữ vật cũng có một ít thuốc dự trữ.
Dù sao thể chất ấu tể cũng không thể so với người trưởng thành, có lúc cũng sẽ bị bệnh.
Chẳng qua không ngờ số thuốc kia chưa dùng cho ấu tể ống nào, ngược lại lại dùng cho bảo mẫu trước.
Hạ Kỳ nhanh chóng chạy vào phòng trữ vật ôm hộp thuốc ra, từ trong hộp lấy ra một ống thuốc có màu lam, đó là thuốc vạn dụng các gia đình thường trữ trong nhà, khi mắc phải các loại bệnh vặt này nọ thì dùng.
Phải để thanh niên uống thuốc rồi đưa thanh niên về phòng nghỉ ngơi.
Hạ Kỳ cầm ống thuốc nhỏ đi tới, nhìn cái đuôi màu bạc lạnh như băng kia vững vàng quấn ngang eo thanh niên, cô suy nghĩ một chút rồi từ bỏ ý tưởng đó.
Đó đại khái là một loại trực giác, Hạ Kỳ cảm thấy đối phương sẽ không nguyện ý thả người.
"Em đưa A Loan về phòng nghỉ ngơi đi, rót lọ dược này cho cậu ấy, sau đó đắp kín mền, để cậu ấy túa mồ hôi ra thì khỏe lại thôi." Vừa nói, Hạ Kỳ vừa đưa thuốc qua: "Nếu A Loan nóng mà đá mền ra thì nhất định phải một lần nữa đắp kín, nếu không sẽ bị lạnh."
Câu sau Hạ Kỳ vốn không muốn nói, dù sao thì chuyện đá chăn thế này trong quan niệm của Hạ Kỳ chỉ có ấu tể mới làm thôi.
Thế nhưng nghĩ tới thanh niên chính là chủng tộc nhân loại yếu ớt nhất, cộng thêm đang sốt cao tới choáng đầu, nói không chừng sẽ vô thức làm ra hành vi đá chăn.
Nói xong, Hạ Kỳ nhìn thấy người phía trước gật đầu một cái.
Vì thế trong ánh mắt chăm chú của mọi người trong phòng, nặc khắc tư trưởng thành tóc bạc biểu tình lãnh đạm ôm thanh niên rời khỏi tầm mắt bọn họ.
Trở về phòng, Ya Yi không lập tức đặt thanh niên lên giường mà ôm đối phương vào lòng, Ya Yi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương không giống bình thường, toàn thân có chút nóng lên, nó biết nhiệt độ này làm đối phương rất khó chịu.
Cái đuôi không rời khỏi eo thanh niên, Ya Yi liền dùng tư thế ngồi dựa vào đầu giường, sau đó kéo chân lên đắp lên người thanh niên vẫn còn choáng váng trong lòng.
Dùng đuôi vòng lên người một người khác thật ra là tư thái bảo hộ bạn lữ của chủng tộc nặc khắc tư.
Cái tuôi này sẽ chủ động thay bạn lữ ngăn chặn bất kỳ thứ gì có tính công kích, nếu muốn thương tổn người bị chiếc đuôi này quấn lấy thì ít nhất phải chặt đứt nó mới được.
Tạ Loan cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, thế nhưng vì sốt mà choáng đầu nên không làm được gì, anh cảm thấy lúc nóng lúc lạnh vô cùng khó chịu, loáng thoáng cảm giác được mình được đút uống thứ gì đó.
Ngọt ngào, có vị như uống nước trái cây.
Vừa vặn cảm thấy có chút khát, trong trạng thái mơ hồ Tạ Loan thực phối hợp uống hết uống thuốc.
Uống thuốc xong, trên người lại đắp một tầng chăn thật dày, Tạ Loan cảm thấy ngột ngạt, liền bắt không an phận ngọ nguậy vùng vẫy.... muốn hất thứ trên người đi.
Tạ Loan híp mắt nhíu mày, hai chân vô thức đạp đạp chăn.
Thật vất vả đá được một chút, chiếc chăn dày kia không biết làm sao lại trở lại vị trí cũ, Tạ Loan mơ hồ ngô một tiếng, lần thứ hai đạp chăn.
Thế nhưng lần này không đạp được, tầng chăn dày tựa hồ vững vàng cố định trên người, mặc anh duỗi chân thế nào cũng không di động.
Phát hiện không đạp được chăn, Tạ Loan liền định lăn qua bên cạnh, rời khỏi cái chăn này. Thế nhưng anh phát hiện chuyện này mình cũng không làm được, giống như có thứ gì đó cố định eo anh, làm anh không thể xê dịch.
Là thứ gì...?
Bản năng muốn tìm tòi nhưng trong trạng thái đầu óc choáng váng thế này, Tạ Loan căn bản không có cách nào suy nghĩ vấn đề này.
Nghĩ không ra câu trả lời, Tạ Loan liền dùng phương pháp trực tiếp hơn, nắm tay thăm dò lần tới phần eo, sờ thử vật thể không rõ đang quấn ngang eo mình.
Lành lạnh...
Quên đi ý nghĩ muốn kiểm tra thứ kia là gì, cảm xúc lạnh buốt trên tay làm Tạ Loan đang trong trạng thái nóng bức cảm thấy rất thích, vì thế anh vô thức đặt tay lên thứ kia sờ vài lần.
Phát hiện cảm giác lạnh buốt kia có thể hóa giải nóng bức trên người, Tạ Loan liền có chút bất mãn với tay qua.... Anh muốn thử kéo vật thể lạnh băng kia ôm vào lòng, ban đầu kéo không nhúc nhích, thế nhưng sau khi kéo hai cái nữa thì nó tựa hồ thuận theo để anh ôm.
Kéo vật thể lạnh buốt kia ôm vào lòng, Tạ Loan hơi nghiêng mặt để gò má có chút nóng của mình chạm vào nó.
Vô thức dán gò má vào vật thể lạnh băng kia cọ cọ một cái, cảm giác oi bức trên người giảm bớt rất nhiều, Tạ Loan rốt cuộc hài lòng không lộn xộn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.