Hiệp Hành Thiên Hạ

Chương 9:




Dịch: Sun
---------------------------------------
Hách Khải thẫn thờ đứng dậy, đang định rời khỏi căn nhà thì cô gái kia bỗng kéo hắn lại rồi vội nói: “Trạng thái của anh lúc này không ổn đâu. Anh đi ra ngoài sẽ bị những kẻ theo dõi ngoài kia nhận ra điểm không bình thường đấy. Chưa đi được đâu! Thế này đi, anh đợi ở chỗ này của tôi, đến lúc hoàng hôn, những kẻ theo dõi sẽ đổi ca, đến lúc đó tôi sẽ dẫn anh rời khỏi đây theo đường nhỏ. Tin tôi đi!”
Hách Khải cũng dần bình tĩnh lại. Chẳng qua là trong sự bình tĩnh kia còn có một cỗ lửa giận đang điên cuồng thiêu đốt tâm trí hắn. Tuy vậy, hắn vẫn tỉnh táo nói: “Đa tạ chị dâu! Chị dâu thấy lúc nào an toàn thì xin nói cho tôi.”
Cô gái kia thẫn thờ nhìn hắn rồi liên tục xua tay: “Không phải đâu! Tôi không phải chị dâu của anh. Tôi và hắn... chỉ là chút nhân duyên bèo nước mà thôi...”
“Hắn làm như vậy có nghĩa là trong lòng đã coi chị là vợ của hắn. Tôi tin rằng nếu hắn còn sống, hoặc là lúc ấy có thể sống được thì chắc chắn sẽ tìm cách dẫn chị chạy khỏi nơi này.”
Hách Khải nói những lời đó bằng vẻ rất tỉnh táo. Sau đó hắn nhắm mắt, ngồi yên không nhúc nhích, không muốn nghĩ, không muốn làm bất cứ điều gì, chỉ muốn lẳng lặng ngồi đó.
Thân thể tuy không hành động nhưng suy nghĩ trong đầu lại cuộn trào như sóng dữ.
Đây – chính là hiện thực...
Đây – chính là hiện thực lạnh lẽo như băng!
Hiện thực vô tình, thế sự khó lường!
Hắn chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng sự tàn khốc và lạnh lẽo của thế giới như thời khắc này. Chính cái sự lạnh băng ấy đã khiến hắn phải làm một kẻ bơ vơ khi xuyên việt tới thế giới này! Chính cái sự lạnh băng ấy lại khiến hắn tuyệt vọng tới mức muốn tự sát! Và chính cái sự lạnh băng ấy khiến hắn muốn được đi xem khắp cái thế giới rộng lớn này! Rồi lại chính cái sự lạnh băng đó đã biến người huynh đệ lăn lộn kiếm sống trong xã hội đen của hắn thành một cái xác chết...
Cái hiện thực đó...
Khiến hắn muốn, một quyền đánh nát nó!
Hách Khải không nhớ rõ hắn trở về trường từ khu tệ nạn bằng cách nào, khi tinh thần của hắn tỉnh táo lại thì đã thấy mình đang đứng tại một khoảng đất trống trên sân thượng của ký túc xá, đang dùng La Hán Quyền đánh từng quyền vào cái bao cát mà trước nay hắn vẫn dùng để tập luyện.
( Lâm Hùng – huynh đệ, phù hộ cho tao, để tao có thể tu luyện Dịch Cân Kinh và để Dịch Cân Kinh có thể tu luyện ra nội lực. Và...
Phù hộ tao, để tao tìm được kẻ thù của mày! )
Hách Khải không đi học, không ăn cơm, không ngủ, thậm chí không hề nghỉ ngơi...
Luyện quyền hai mươi tư giờ liên tục đã làm cho nắm đấm của hắn chảy máu đầm đìa, và La Hán Quyền đã rất gần Cực Cảnh, chỉ còn thiếu một chút điểm kinh nghiệm nữa thôi. Mà lúc này, đã cách sinh nhật thứ mười chín của hắn chỉ hai ngày...
Đến một buổi sáng sớm, khi Hách Khải đang luyện quyền thì một nam một nữ lên tới sân thượng, nam giới tao nhã, nữ giới tóc đỏ. Hai người lên đến nơi, thấy hắn thì mới thở phào một hơi. Cô gái kia nói: “Ngươi bị đần à!? Vì sao có chuyện mà không nói cho ta! Ngươi có còn coi ta là tỷ tỷ của ngươi không?”
“Đại tỷ…”
Hách Khải vẫn không quay đầu lại, vẫn đánh ra từng quyền, từng quyền một, tốc độ tuy chậm nhưng lại toàn tâm toàn ý, mỗi quyền dường như đều được hắn dồn hết ‘tinh – khí – thần’ để đánh ra. Chỉ thấy hắn từ từ nói: “Đại tỷ, ngươi biết chuyện gì sao?”
Cô gái kia đúng là Tiết Na. Cô đau lòng nhìn nắm đấm đầy máu, đầy thịt nát của Hách Khải, rồi đến những vệt máu trên bao cát kia. Một lúc lâu sau cô mới trả lời: “Ta đã biết hết rồi, Lâm Hùng đã chết, còn ngươi thì đã trở lại khu tệ nạn kia đúng không? Ngươi đã bị người khác nhận ra rồi! Hứa gia mất số hàng trị giá mười tỷ, Lâm Hùng bị liên lụy vào chuyện đó, nhưng Hứa gia vẫn chưa tìm được số hàng kia. Đại công tử của Hứa gia là Hứa Văn đã phát điên rồi, hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào có dính dáng dù chỉ một chút tới mấy băng xã hội đen kia. Chuyện đó ta cũng biết.”
Hách Khải chỉ ừ một tiếng rồi lại đánh tiếp hai quyền, sau đó mới trả lời: “Như vậy là đại tỷ đã bảo vệ ta nhỉ? Ta đã mang ơn Lý gia rồi.”
Lý Phan Thành nẫy giờ đứng xem bên cạnh không nói gì, lúc này mới cau mày nói: “Hách huynh, ngươi đã làm tổn thương thân thể mình rồi. Dừng lại đi.”
Lúc hắn nói vậy thì Tiết Na cũng thừa cơ kéo Hách Khải ra, Hách Khải cũng không cố đánh tiếp, chỉ nói với đôi mắt ngây dại: “Hứa gia, Hứa Văn… còn ai khác nữa không?”
Tiết Na không trả lời, chỉ lấy thuốc chữa thương và băng gạc ra, cố nén đau lòng để băng bó nắm đấm cho Hách Khải, còn Lý Phan Thành thì trả lời: “Hách huynh, ta không thể nhúng tay quá nhiều vào chuyện này. Lúc ta và nội tử biết được sự việc thì Lâm Hùng đã chết rồi, bọn ta có lỗi khi không bảo vệ được hắn. Nhưng Hứa gia sẽ không ra tay với ngươi, ta nghĩ bọn chúng còn chưa đến mức sẵn sàng trở mặt với Lý gia.”
“Ta hiểu.” Hách Khải lắc đầu nói: “Ta không trách các ngươi. Lúc này mà các ngươi còn có thể đến gặp ta đã là quá tính nghĩa rồi… Lý huynh, có thể cho ta biết không? Ngoài Hứa Văn còn ai tham gia vào chuyện này nữa không?”
Lý Phan Thành có vẻ hơi khó xử, nhưng rồi vẫn lắc đầu trả lời: “Không, không có ai khác! Cả sự việc đều do Hứa Văn điều khiển. Hứa gia bị mất một lô hàng, tới giờ vẫn chưa tìm được ai lấy đi mà manh mối thì đã bế tắc, vậy nên Hứa Văn đã sắp phát điên rồi. Lúc này, hắn chỉ ước có kẻ nào nhảy ra làm cái bia cho hắn, nếu không thì gia tộc của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Vậy nên mong Hách huynh thông cảm, lúc này Lý gia không thể ra mặt được. Ta và nội tử lúc này đến đây là vì muốn dẫn ngươi vào quân đội, chúng ta sẽ đi ngay chiều nay. Hứa gia không có thế lực trong quân đội nên sẽ không thể vào trong trong đó tìm ngươi gây chuyện.”
Lúc này, Tiết Na đã băng bó kỹ nắm đấm cho Hách Khải, cô lấy ra một cái bánh thịt rồi nói: “Ngươi chưa ăn cơm đúng không? Ăn trước một chút đi, lát nữa lên xe lửa rồi chúng ta sẽ ăn một bữa thật lớn nhé.”
Lòng Hách Khải lúc này vừa thấy ấm áp lại vừa khổ sở. Cùng lúc, ý thức của hắn nhìn vào hệ thống, cấp độ của La Hán Quyền sắp tới cực điểm, chỉ còn thiếu ba quyền cuối cùng…
Hách Khải nhận lấy bánh thịt, lập tức ngấu nghiến như hổ đói, chỉ gặm mấy cái là xong. Sau đó, hắn mới nói: “Hai người xuống lầu trước đi, một lát nữa ta sẽ xuống.”
Tiết Na lập tức lộ vẻ bất mãn và khó hiểu, nhưng khuôn mặt Hách Khải thì vẫn đầy vẻ kiên định. Lý Phan Thành chỉ có thể thở dài: “Hách huynh, ta lại muốn hỏi lại ngươi câu kia: một lát nữa sẽ xuống, là lời hứa của ngươi sao?”
Hách Khải một lần nữa ôm quyền: “Đúng!”
Lý Phan Thành không nói thêm gì nữa, kéo Tiết Na đang bực tức đi xuống khỏi sân thượng. Hai người đi vào trong cầu thang rồi, chỉ còn lại một mình Hách Khải trên sân thượng. Hắn đứng lên, nhìn bầu trời đã càng ngày càng sáng, nhìn ánh mặt trời đỏ rực như lửa dần nhô lên trên đường chân trời, rồi lại nhìn hai nắm tay quấn chặt băng gạc, cảm nhận hương vị của bánh thịt còn trong miệng. Rồi hắn lại nghĩ tới trong túi áo có chiếc phong bì đựng số tiền cuối cùng của Lâm Hùng mà mình nhận được cách đây không lâu, và dĩ nhiên, giờ chỉ còn lại phong bì rỗng, tiền bên trong đã dùng hết…
Lâm Hùng! Huynh đệ…
Phù hộ tao!
Rầm!
Quyền thứ nhất!
Rầm!
Quyền thứ hai!
Rầm!
Quyền thứ ba!
Nhắm mắt, ý thức tiến vào hệ thống…
Trong bảng thông tin nhân vật, phía trên biểu tượng của La Hán Quyền đã có thêm một chữ “Cực” màu đỏ thẫm, biểu thị kỹ năng này đã đạt tới đỉnh cao… Cực Cảnh!
Sau đó, trên cây kỹ năng của hệ thống, lựa chọn học công pháp Dịch Cân Kinh cho nhân vật…
“Oanh!”
Hai người vốn đang trầm lặng đi trong cầu thang bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang rất lớn, cả tòa nhà dường như cũng rung lên nhè nhẹ. Ngay sau đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, họ thấy một bóng người từ bên trên rơi xuống, tốc độ nhanh vô cùng…
Lời bình:Hách Khải đã học được Dịch Cân Kinh? Đã có nội lực sao? Cuộc chiến sinh tử đầu tiên trong cuộc đời sắp mở màn. Cùng đón đọc HHTH được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.